Những vệt sơn trắng trên đường
Như những vết thương đâm vào tim nhức nhối
Ở nơi ấy
Có người ra đi
Người may mắn ở lại
Họ là những người cha, người mẹ, người anh
Cũng có thể là đứa con thơ dại của một gia đình
Họ có thể là nông dân, là trí thức, là hiền tài đất nước
Cũng có thể là người không chức tước
Mà cũng có thể là tướng lĩnh oai danh
Và họ chung nhau một bi kịch mang tên
“Tai nạn giao thông”.
Có người lính già ngồi ngẫm nghĩ rất lung
Mái tóc trắng rưng rưng chiều gió thổi
Ông đang nhớ về những người đồng đội
Đã cùng nhau đi suốt mấy chiến trường
Trong đạn bom, gian khổ vẫn coi thường
Nay lại mất trên đường đi thăm bạn….
Có những chuyến tàu không bao giờ tới bến
Những tình yêu dang dở giữa cung đường
Bao ước mơ tuổi trẻ dưới mái trường
Rơi giữa một tiếng “ầm” … và vụt tắt…
Cuộc sống này vốn đã nhiều bi kịch
Xin đừng để trên đường thêm những vệt sơn đau.
C.L (Kon Tum)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét