Có người ra phố thị
Sợ nhắc lại ngày quê
Vất vào xưa tất cả những điều từng mong đợi
Nheo mắt đèn màu xa ngái…
Cái gì bỏ quên phía sau lưng?
Câu ghẹo bên tai con gái đêm cúng đình
Cơn mưa bóng mây làm ướt vạt nắng vàng
Vầng trăng hao gầy bởi không thoát khỏi bóng che địa cầu ưỡn ngực
Cỏ xơ xác mòn dưới chân người thành đường qua chợ, ra sông
Trời mưa lầm lụi chân trần bấm ngón kẻo trượt mẹ đau lòng…
Cái gì gọi mời trước mặt?
Khói xe ngộp mắt người
Lá vàng hiếm hoi lăn lóc tan chảy vỉa nắng
Công viên Nguyễn Du ghế đá hẹn hò
Cà phê máy lạnh đen quánh quán Bo
Chớp đèn xanh đỏ bên kia cầu Hoàng Diệu
Những con người tứ xứ
Băng qua mùa nước nổi tuổi thơ
Băng qua đường cày xốp đất gieo mùa
Ồ ạt đuổi nhau trên xa lộ
Gồng chân không mỏi
Thiên nhiên mất hút trong vũ điệu quay cuồng
Tôi trở về thất lạc chuyện ngày xưa
Năm học lớp mười nôn nao chờ hết cấp
Thi Tú Tài lại rười rượi tiếc thời gian!
Nhúm bạn thân tản lạc
Đứa vô Rạch Giá. Đứa qua Tiền Giang
Đứa lên Sài Gòn làm ông chủ
Bục giảng nghiêm trang mỗi ngày tôi ấp ủ
Những vần thơ thao thức đến bây giờ…
Đường nhựa nhạt trăng lắm ngõ quanh co!
Ta vượt mình, ném lạc hậu vào quên lãng
Nhưng làm sao giấu giếm ngày hôm qua
Làm sao phụ bạc những cơn mưa
(Đã nuôi vệt cỏ công viên
Nuôi cả cội đa già thẫm lá!)
Mỗi người có một quê không thể chọn
Ta đặt bàn tay mình lên vị trí của trái tim!
11/3/2014
L.T (An Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét