Phía mùa xanh thì thầm
( Riêng tặng Huệ Nguyên)
Chẳng hẹn rồi mùa xanh cũng theo cánh chim di trú
Những câu thơ vẫn khát khao được cháy đến kiệt cùng
Tiếng đàn nơi cao nguyên hằng đêm ru miền anh, từng ngón gầy
đan vào cổ tích
Xót xa chong cuộc mình tìm giấc Mẹ nhen xanh...
Những con chữ khoét mòn ngày rỗng tháng
Khứa vào nhức nhối vạt rừng cằn trơ
Nhặt từng đoản chiều đói gió
Trán Cha nứt nẻ nhọc nhằn...
Tràn tuổi nhớ,
chắt cạn giọt lòng,
trút kiệt nguồn mình
Cánh hoa tận hiến mùa xuân hương phấn
Nồng nàn yêu thương,
những trở trăn chảy qua "Phía Ngày Loang Nắng"(*)
Ký hoạ hình hài một mùa thơ...
(*) Phía Ngày Loang Nắng: NXB HNV, tập thơ thứ tư của Huệ Nguyên.
Cúi mình trước tháng tư
Có những khi lòng mình tựa cơn mưa đêm nay
Khoác mặt nạ chú hề Charlot mua vui thiên hạ
Ừ, cười đấy!
Mà lòng gỉ sét nỗi buồn!
Tháng tư lấy triệu triệu nỗi buồn đánh đổi hình hài chữ S
Non sông này máu nhuốm giữa cờ hoa
Phố lấm lem mưa,
nhà nhà cay cay khói
Mẹ chẳng nhớ nổi mình tiễn biệt mấy người con!
Lấy triệu nỗi buồn đánh đổi triệu niềm vui
Đớn đau thay các anh - chưa tận mắt lá cờ tổ quốc mình tung bay
ngày chiến thắng
Hồn lẫn vào núi sông thầm lặng
Chiều nay.
Mẹ khóc một mình...
Hàng cây cúi mình trước tháng tư
Mất mát nào đã phủ xanh đất nước...
0h10'29.04.14
Nhạt phai
Tháng năm ngồi nhớ cơn mưa
Xa xôi lắm,
chắc đã thừa nhạt phai!
Này em cuối ngõ trang đài
Hạ xưa chắc cũng chia hai lối mòn?
Lối này - ta chọn cô đơn
Giữ riêng mấy mảnh vui buồn chiều nay
Em về lối ấy hoa lay
Thời gian đuổi cái thơ ngây ít nhiều...
Thương màu hạ cũ phong rêu
Quán quen,
và cả những những chiều vu vơ
Con ve đã biết đợi chờ
Những mùa hạ đến nằm mơ thật thà...
05.14
Hoang mang
(for me)
Phố nhen tàn lửa, tiếng lũ ve đổ vấy lên ngày
Nắng chẳng còn nhu mì như mùa thiếu nữ.
Thắt nơ nỗi mình ghim vào chuỗi nhớ
Đính lên ngực thời gian...
Ly café sóng sánh buồn vui
Chiều tô lên rèm cửa gam màu vàng run rẩy
Ru cuộc lòng sấp ngửa,
ký ức vơi đầy...
Ruộng mía quê nghèo lớn lên trên nỗi đau mùa vụ
Tóc mẹ chẳng đủ dày để mặc cả tháng năm
Cha giấu nụ cười sau hơi thở dài nhuốm mùi nắng gió
Cốt để con vui!
Chạm tay vào nỗi hoang mang mang tên thành thị
Dắt cơn mơ lang thang dị tật hình hài
Quờ quạng niềm tin sau những miền phiêu dạt
Tựa đám bong bóng xà phòng...
Đôi khi xuống phố để biết mình đơn độc
Người - xe vội vã chen nhau
Thương con bướm nhỏ ngoài kia lắm gió
Kén mày không ở mà đòi đi đâu?
M.Đ.T (Đồng Nai)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét