Nhà thơ Trịnh Bửu Hoài thời áo trắng
CÁNH PHƯỢNG HỒNG THUỞ ẤY
Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng nhớ
Dấu chân xưa ai để lại sân trường
Ta có một thời yêu không dám ngỏ
Ngày chia tay em chợt đẹp lạ thường
Bốn năm em vẫn làm kẻ lạ
Mỗi ngày chân giẫm nát hồn tôi
Tôi như ngọn gió ngoài song cửa
Mang chút bụi buồn đi xa xôi
Có lúc hồn tôi bừng tỉnh ngộ
Em vẫn là em giữa mọi người
Hỡi ơi, ánh mắt vô cùng lặng
Mà ở trong tôi gió ngợp trời
Tôi với em chỉ là khoảnh khắc
Nhưng tình yêu thì bất tận trong đời
Em cũng như muôn người con gái khác
Cớ vì sao môi cháy đỏ lòng tôi
Chiều nay nhặt cánh phượng hồng bỗng tiếc
Mắt ai xưa chợt thức giữa sân trường
Tự trách mình chẳng nói được yêu thương
Để bay mất cánh phượng hồng thuở ấy…
Long Xuyên 25-4-1971
K H Ú C H Ạ B U Ồ N
Mưa vừa rơi vừa khóc
Phượng vừa nở vừa buồn
Vừa đi vừa cô độc
Là tôi giữa sân trường
Ngày cuối cùng năm học
Em chợt đẹp lạ lùng
Gió nào mang hương tóc
Cuốn tôi vào nhớ nhung
Sang năm rồi năm nữa
Biết có còn thấy nhau
Phượng ơi đừng thắp lửa
Trên môi hồng đớn đau
Tôi trôi vào sương gió
Những nẻo đường bể dâu
Em hồn nhiên gót nhỏ
Đi về đâu về đâu
Người sẽ xa như thể
Bóng mây bay cuối trời
Tôi cũng buồn như thể
Xác phượng hồng phai phôi
Mỗi mùa hoa vẫn nở
Đỏ khung trời ngày xưa
Như hạt đời vụn vỡ
Tôi tan vào gió mưa
Phượng vừa nở vừa khóc
Mưa vừa rơi vừa buồn
Giọt nào khô trên tóc
Giữa sân trường mưa tuôn!
VƯỜN CHIM ÁO TRẮNG
Đàn chim áo trắng
Trong vườn phượng đỏ
Trời chưa đủ nắng
Soi làn môi đỏ
Đàn chim gót nhỏ
Bước trong sân mộng
Tôi về đứng ngó
Lòng nghe xao động
Giấu trong ngực nhỏ
Là những hồn nhiên
Tôi về qua đó
Nặng nỗi lòng riêng
Chốn ấy rất gần
Mà như xa xăm
Sao còn trở lại
Với hồn bao năm
Trời có bâng khuâng
Sao trời mưa đổ
Phượng có bâng khuâng
Chợt rơi bông đỏ
Tôi về đứng ngó
Giấu vội vào lòng
Một màu phượng đỏ
Như môi người thương.
T.B.H (An Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét