CHO NỖI BUỒN TÔI Người khuất xa giữa nẻo mơ Treo nghiêng bóng nguyệt duyên hờ hững nhau. Cách lòng cách mặt còn đau Gừng cay muối mặn cho nhau để đời... Xin như ngọt buổi chiều rơi Mờ hoen mắt biếc tôi ơi! thu về Ngọn ngành xưa rụng cơn mê Lá phai từng chiếc rơi về phương xa. Ngậm ngùi em bước vội qua Nửa dòng dư lệ nhạt nhòa mắt môi KHÚC THÁNG BẢY Bây chừ Tháng bảy mưa ngâu Hạt rơi phố cũ Nghe nhàu áo xưa Câu thơ vơi đầy tiếng xưa Ngỡ như ô thước đong đưa nhịp cầu. Phương em ở cuối giang đầu Một mùa thu chín chia màu phôi phai. Ừ thôi! Tháng bảy nối dài Giọt ngâu ở lại một mai tìm về Gần xa mấy dặm sơn khê Như lòng sau trước một bề thương mong. Buông tay thả hết mênh mông Giọt ngâu ở lại một bồng bềnh nhau. TỘI TÌNH MỘT DÒNG SÔNG Trôi xa một bóng chiều xưa Dòng sông chợt thức giữa đưa đong buồn Đưa nhau về một ngọn nguồn Đem thương mong cuốn mãi hồn tiêu sơ. Nửa xa xăm cuốn giấc mơ Tàn phai bóng nguyệt tóc tơ trải lòng. Dòng sông thức giữa mênh mông Bế bồng kí ức cho nồng nàn nhau. Ngọt bùi cay mặn ngày sau Chưa vơi chưa cạn một màu phôi pha. Còn bên đời cuộc tình xa Mù sương bén gót đi qua nghìn trùng. H.C (Bà Rịa Vũng Tàu) |
Support Online
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét