Trời đổ nhanh về sáng. Hiệp trở mình. Đêm nay, không khác gì một nghìn tám trăm hai mươi lăm đêm trước. Cánh tay của Phúc vẫn âm thầm làm gối cho Hiệp. Anh đang say giấc. Ngực Phúc phập phồng dưới lớp áo ba lỗ, hơi thở phủ ngập cả gian phòng. Nằm cạnh chồng, Hiệp nghe lòng mình trong veo như bát nước chảy ra qua mấy lớp sỏi.
Một đêm không trăng nào đó, có cô gái trẻ đeo bộ mặt thất thểu như bị tớp mất hồn bước ra từ cánh cửa phòng 102. Cô lao nhanh xuống lòng đường. Tiếng còi xe hãi hùng chớp giật, xả vô tội vạ vào không trung. Bánh cao su ma sát với lớp nhựa đường soàn soạt. Bóng đèn pha nuốt tươi cặp mắt vô hồn của cô gái. Máu trào ra thành vũng, bết chặt mái tóc mây. Máu chảy tràn qua mắt, mằn mặn nơi đầu lưỡi. Rồi, những giọt máu chết trân trên ngực cô. Trong cơn mê, những tia sáng nhập nhằng kéo qua hai hàng mi đã khép. Làn xe vẫn lạo xạo thản nhiên lao vút về phía trước. Cô gái mơ màng. Có tiếng ai nổi lên trên mớ thanh âm xô bồ như váng dầu trên mặt nước. Thảng thốt, bất lực. Cánh tay chắc nịch bế thốc cô lên không trung. Cơn gió cắt ngang qua mặt, ánh sáng loang lỗ thoắt ẩn, thoắt mờ. Ai đó liên tục gằng giọng “Cô ơi cô, cô phải cố lên…”
Cô gái tỉnh dậy. Bốn bề trắng toát, lạnh lẽo. Mùi thuốc sát trùng xồng xộc bay vào mũi. Dây nhợ nhùng nhằng cắm đầy trên thân thể của cô. Từng giọt dịch truyền thư thả rơi tõm vào nền không khí tĩnh lặng. Cô muốn xoay người ngồi dậy, rót vào cuống họng đang chát đắng một giọt nước nhưng cô đành bất lực. Mình mẩy cô như đống thịt nhầy dưới lưỡi dao lực lưỡng. Cô gái muốn thở một cái thật dài để lòng thư thái mà không tài nào đủ sức. Vừa lúc đó, có bước chân theo sau tiếng mở cửa rất nhẹ nhàng. Chiếc cà mèn bàng bạc vừa hiện ra thì đã nghe tiếng người chạy xộc trở ra cửa “Bác sĩ ơi, 305… 305 tỉnh… tỉnh dậy rồi!”
Đêm qua rồi. Hiệp tách đôi hai nửa tấm rèm. Sau lớp kính đặc, ánh sáng của bình minh ló dạng đằng chân trời. Những vòm lá bừng tỉnh buông mình theo gió sớm. Một quang cảnh bình yên mà Hiệp hằng trân trọng từ lúc biết mình được sống lại. Đúng nghĩa một con người.
Hiệp tựa đầu vào lớp kính, ngắm Phúc thật lâu. Người đàn ông đột ngột xen vào cuộc đời Hiệp đúng vào khoảng khắc cô đối mặt với tử thần. Phúc đã mang cô ra khỏi làn xe tấp nập mặc cho tất cả mọi người quay lưng lại, phó mặc cô gái bằng đôi mắt ngần ngại. Họ chen chúc trên từng centimet đường. Họ lao vun vút không chút cảm thông khi Phúc một tay nâng đầu cô, tay còn lại vẫy loạn xạ vào không trung. Ngoài phòng giải phẫu, Phúc cắn chặt môi dưới, hai tay anh bấu chặt vào nhau. Hết ngồi lại đứng. Đứng một chỗ không yên, anh đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện suốt ba tiếng đồng hồ, không màng đến chiếc áo sơ mi đang mặc trên người đã thấm đỏ máu.
Hiệp là kết quả của một tình yêu đầy tội lỗi. Vật đáng giá nhất với cô là sợi dây chuyền mặt Phật Quan Âm cẩm thạch mà người mẹ chưa lần được biết mặt để lại. Bên cạnh cô là tiếng đời cay độc, lúc xa lánh, khi dè bỉu của hàng xóm và bè bạn. Đậu đại học, Hiệp chở hết bao tủi nhục trút xuống mé sông. Con nước ỡm ờ cuốn đi bao nhiêu đau đớn của đứa con gái mới lớn. Chiếc xe đò tạt vào mé hàng dâm bụt, gạo gà quần áo xe đạp… chất đầy xe. Hiệp ngoái đầu lại, mắt ngoại đỏ hoe rướng theo chiếc xe đang thả lại sau lưng làn khói đen. Những ngày đầu nhập học, Hiệp da diết nhớ những chùm thiên lý vàng chanh và mùi khói lam vấn vương đầu hồi. Dáng bà ngoại lui cui cột cặp chân con gà khi trời chạng vạng.
Bài học đầu tiên Hiệp được người thành phố dạy là cách…nói dối. Cô nhân viên ở trung tâm môi giới dạy kèm tặng Hiệp ánh mắt sắc ngọt. Vừa ve vuốt bàn tay cô bé, vừa thỏ thẻ “Chị dặn nè, em phải nói học sư phạm, năm thứ ba rồi. Phụ huynh họ mới tin tưởng giao con, nghe em!”. Cũng câu hỏi đó nhưng khi giáp mặt với phụ huynh, Hiệp trơn tru không chút bối rối “Dạ, em học tổng hợp Văn”.
Từ lần gặp đầu, linh cảm của con gái mách bảo có cái gì không ổn phát ra từ tia nhìn sắc lẻm của gã phụ huynh. Gã ném cho Hiệp những lời mời mọc thơm tho, thản nhiên tin rằng bất kỳ đứa con gái nào cũng vào tròng. Hiệp khác. Cô bỏ gần ba trăm nghìn chắt chiu để đảm bảo rằng mình không trở thành miếng mỡ dâng tới miệng con mèo đang hau háu đói.
Hiệp đâm ra sợ thành phố. Sợ những cái xác khô khan núp sau những bức tường cao hun hút. Họ có chung nhau trên mâm cơm như bà ngoại với Hiệp. Rỉ rả bát canh chua nấu măng. Hay nằm cạnh nhau hằng đêm mà nghe hai trái tim chạy song song hai đường. Hiệp thương con gà ở xóm trọ, tiếng gáy đơn độc cô lẻ muốn tìm bạn đồng hành. Tiếng gáy không sống đến cạn đêm.
Từ khi bà ngoại đi đoàn tụ tổ tiên, nấm mồ mới đắp chưa ấm đất, cô đã trở lại thành phố. Công việc mới của Hiệp đi cùng với son phấn, taxi và bia. Hiệp uống, mắt lúng luyến đung đẩy cười đùa. Ngấn cổ trắng xinh xinh tu từng ngụm từ tốn mà tràn đầy tình tứ. Nhưng cái khiến người đối diện phải liêu xiêu là có say đến đổ đốn thì Hiệp vẫn rót bia mà không xi một giọt ra ngoài. Mỗi lần quá chén, đôi mắt Hiệp hằn lên một đường máu đỏ át hết con ngươi, bao nhiêu tức tưởi trào ra lại bị những bàn tay nhớp nhơ ve vuốt… phanh chặt lại.
Điềm nhiên, cô kể lại đoạn đời của mình với Phúc, không quên giải luôn khúc mắc trong lòng anh về cái đêm cô bị tai nạn. Gã giám đốc đã bán cô cho đối tác. Và, bữa tiệc đã có sự chuẩn bị chu toàn từ trước, ly bia của Hiệp đã bị bỏ thuốc… Đóa hoa trên tay Phúc rơi xuống dưới làn mưa. Những cánh hoa bị cơn mưa vùi dập tơi tả, cuốn phăng theo làn nước. Hai người đã ngồi trên ghế đá, dưới cơn mưa ròng rã một đêm trường. Trút cạn lòng với Phúc rồi, Hiệp dò dẫm bước vào phòng bệnh. Được đôi bước thì có cánh tay giật cô quay lại, gọn gàng trong vòng tay của Phúc:
- Em à, mọi chuyện đã qua, làm lại từ đầu với anh. Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc đến trọn đời…
Phúc giữ tròn lời hứa. Hai người rời bỏ thành phố về đây. Miếng đất cằn khô cách không xa cánh rừng. Hai vợ chồng phát triển mô hình VAC, diện tích trang trại ngày càng mở rộng. Ngày ngày, Hiệp xắn quần cao quá gối tắm táp cho đàn heo. Phúc ngồi săm soi lứa cá mới xuống giống. Có đêm, hai vợ chồng thức trắng để tiêm phòng cho lứa gà Tam Hoàng gần năm trăm con dưới ngọn đèn chữ U sáng lóng lánh.
Nắng đã lên cao, tràn vào ô cửa kính. Trang trại ẩn hiện dưới nắng. Phúc còn mê ngủ, vòng tay ôm eo vợ mà đầu gục xuống vai Hiệp. Cánh rừng rậm rạp, nhập nhằng đã lùi rất xa khi có hai vợ chồng làm kinh tế giỏi. Hiệp chợt nghĩ về vùng tuổi trẻ mà mình đã kinh qua. Hào hứng như đi tìm thảo dược quý trong rừng. Loay hoay, hoảng loạn khi biết mình đã lạc đường... Phúc là chiếc la bàn dẫn Hiệp thoát khỏi âm u, trở về với con đường đầy nắng.
P.T.H.D (Đại học Đà Nẵng)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét