Còn không em, những ngày mưa đầu mùa?
Em trở mình, nghe giấc mơ xông lên mùi đất ẩm. Em thấy mình đứng giữa một không gian vô tận, chỉ có màu xám và trắng ngự trị. Hình bóng thân quen thấp thoáng xa xăm, mờ nhạt trong màn mưa ẩm ướt. Em gọi, giọng nói lọt thỏm vào hư vô. Em chạy đi, bước chân mềm nhũn ra rồi cứng lại. Em bất động. Chỉ còn giá lạnh vây quanh em thôi.
Bình minh vừa trở dậy, đến bên giường lay em khỏi giấc mơ.
Mưa trắng xóa trời, những giọt nước đua nhau áp mình vào mặt kính, chảy thành dòng xuống bệ cửa. Em khẽ áp gò má mình vào đấy, rùng mình nghe hơi lạnh xuyên suốt. Em thích mưa, nhất là những cơn mưa đầu mùa, thường khiến người ta giật mình, bởi con đường mới đây thôi còn nóng quay quắt dưới ánh nắng mặt trời, giờ lại chuyển mình ướt đẫm bất chợt. Mưa to, có khi rất to. Nhưng, như một cô gái mới lớn vừa lỡ mất lá thư tỏ tình, khóc một chút rồi ráo hoảnh, mưa đầu mùa chỉ làm nũng người đi đường trong chốc lát, sau đó lại hí hửng quay đi. Điều đấy khiến em vừa bực vừa yêu. Em cười, nghĩ mình cũng giống thế thôi.
Dắt xe đạp ra cửa, mưa đã bớt nặng hạt. Trên giàn hoa dâm bụt trước ngõ, chốc chốc rung rinh cho nước mưa rỉ xuống khi làn gió chạm nhẹ, khiến những con ếch hoảng hốt, nhảy vụt vào hốc sâu. Em không đạp xe, em muốn đi thật chậm để cảm nhận được thời gian ngưng đọng trên con đường này. Không gian tan loãng vào mưa, vào tóc, vào tà áo trắng tinh khôi. Anh thường nói rất thích nhìn em mặc áo dài trắng đi dưới cơn mưa đầu mùa. Em bật cười bởi suy nghĩ lạ đời đó của anh, ai lại thích mặc áo trắng khi trời mưa chứ, bẩn hết áo. Anh lặng im, dõi mắt về chân trời xa xăm, mây dường như lúc cô đặc thành khối trắng nhờ nhờ, lúc thì bị kéo dài ra vô tận, thành hai vòm mây cô độc mỗi một góc trời. Giờ đây cũng thế, nhìn qua bên cạnh, hình bóng anh cũng mờ nhạt theo mây.
Đặt chân lên bậc thềm của ngôi nhà cũ, nơi mà ngày xưa anh ngại ngùng giấu sau lưng cành hoa hồng đỏ thắm. Vẫn dưới cơn mưa, nước rỉ rả từ trên máng xối xuống vai, thấm vào da thịt. Em thầm nghĩ, sao tình yêu đầu mùa lại không lạnh như mưa, cành hoa như nhuộm hồng mọi vật, tô màu cho đôi má ai kia đang vân vê tà áo. Cành hoa giờ đã úa, nhưng nó vẫn nằm ngay ngắn trong một góc tủ, như để nhắc nhớ về kỉ niệm, về một màu đỏ đã phai nhòa theo thời gian. Còn anh, em những tưởng tình yêu của anh không phải là hoa hồng, vậy mà nó cũng lấm lem cả góc kí ức.
Sắp hết con ngõ rồi, con ngõ của những ngày mưa đầu mùa. Người ta vẫn thường nói mưa đầu mùa đến nhanh lắm, thoáng đấy rồi thoáng đi, chỉ còn lại người đi đường ướt đẫm không kịp trở tay. Quay lại nhìn cả quãng đường vừa đi qua, cơn mưa thấp thoáng màu trắng trong, chao đảo như tấm màn treo trước gió, nao lòng không muốn nó tạnh đi.
Em ngập ngừng. Giữa anh và em, còn lại gì sau cơn mưa đầu mùa đã qua…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét