MÀU CÔ TỊCH - Thơ Viễn Trình
Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014
Một chiều em không còn hát đồng dao trên đồi
Anh cắn trái cô đơn
Vỡ ra màu cô tịch
Trái đất và vầng trăng vốn không cần hiềm khích
Chẳng lạ gì khi cắt nghĩa yêu thương
Em ơi, đừng giải thích về điều ấy nữa
Tầm thường nào cũng có những thanh cao!
Mặt trăng vẫn quay trong tầm mắt anh nhìn
Lần tầm mắt em để hứa…
Trái đất hứa gì khi anh hết bơ vơ?!
Thiên nhiên dạy anh làm thơ
Và dạy em biết hát
Em hát đồng dao ngân nga bên kia đồi có trăm loài cây khát sống
Muôn cánh chim có chung trời lồng lộng
Mình có trăm năm vừa đủ để đi, về
Mình ăn bám thiên nhiên từng hơi thở
Và trả thiên nhiên bằng năm tháng hững hờ…
Một chiều em không còn hát đồng dao trên đồi
Anh cắn trái cô đơn
Vỡ ra màu cô tịch
Tay nghìn trùng ma sát hư hao.
V.T (Bình Định)
Tags:
Thơ,
Viễn Trình
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét