Người xuống tóc gởi buồn xưa cho lá
Đợi sang thu sầu rụng đến tàn đông
Xuân sẽ về khi người đã sang sông
Không bờ bến nhưng người qua, rất lạ
Những sợi tóc còn xanh hay đã bạc
Máu chảy ngầm từ buổi mọc sơ nguyên
Khi lìa thân trang trọng một lời nguyền
Tâm vô nhiễm ta ngồi trong pháp lạc
Thôi tóc gió từ nay xin giã biệt
Thổi lên trời triền phược với tân toan
Chôn đất sâu oán hận với điêu tàn
Đường mây rộng bây giờ bay mải miết
Người xuống tóc xin một lần vén tóc
Khỏa thân gầy tắm gội giữa dòng sông
Bụi bao ngày tan biến tựa hư không
Lòng thanh thản ngỡ chưa từng biết khóc
Tóc như cỏ trong vườn mai cứ mọc
Nhưng muộn phiền thành lá rụng sân sau
Nghe trăm năm đi lại buổi thơ đầu
Người xuống tóc thửơ người chưa có tóc
Nên chẳng có gì để mà trăn trở
Chân trời nào ngăn được gót mây qua?
N.C (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét