Khi còn là một cô bé 8 tuổi tôi rất mê hát, suốt ngày cứ nghêu ngao mấy bản nhạc xưa như Lan và Điệp. Thuở ấy, nhạc thiếu nhi không nhiều như bây giờ, hơn nữa ba mẹ tôi cũng không phải là dân trí thức để hướng dẫn cho con biết bài nào nên hát và bài nào không nên.
Ba đạp xích lô mỗi ngày, còn mẹ thì buôn bán ở chợ. Mỗi chiều về ba thường chở tôi trên chiếc xích lô đi khắp thành phố. Tôi là một vị khách đặc biệt đi mãi trên xe ba mà không nghĩ đến chuyện trả tiền công.
Chiều chiều, ba để dành cho con gái năm trăm đồng để tôi được hát karaoke. Thuở đó karaoke không nhiều như bây giờ, khắp cả khu vực chợ Bà Chiểu nơi nhà tôi ở chỉ có một tiệm. Người đến hát đông lắm, người ta tính mỗi bài hát năm trăm đồng. Ba đăng ký cho tôi hát bài Lan và Điệp. Ba ngồi chồm hổm dưới đất nghe tôi hát, xong ba lại khoe với bạn bè: “Con gái tui hát hay lắm đó nghen!”.
Tôi lớn lên cùng với những khó khăn của cuộc sống, nhưng tôi luôn được ở bên ba mỗi ngày. Rồi tôi lập gia đình và vợ chồng tôi cũng dọn về ở chung với ba. Tôi rời xa vòng tay của ba lúc nào chẳng hay, tôi chỉ biết mỗi ngày đi làm kiếm tiền về nuôi con. Gia đình tôi nấu ăn riêng và các thứ đều riêng...
Ngày kia tôi đi làm về muộn, mọi người đã ăn tối xong. Tôi tắm rửa rồi xuống bếp lục cơm ăn. Có cơm nhưng không còn thức ăn, uất ức, tôi la toáng lên: “Sao ba lại ăn hết đồ ăn của con!”.
Chồng và con tôi đều đã ngủ, chỉ có ba ngồi đợi cửa và nghe những lời đó của tôi. Ông chắp tay sau lưng rồi lom khom bước ra ngoài cửa, nhìn vào không gian của màn đêm. Tôi giận ba nên hậm hực bước lên phòng, khóa cửa và ngủ khi bụng đang đói.
Tôi dọn ra riêng, tiền thuê phòng cao quá mà lương của vợ chồng thì hạn hẹp. Hai vợ chồng phải canh ban đêm ra chợ Bà Chiểu, để mua rau người ta bán giá sỉ cho đỡ tiền chi tiêu. Mười giờ đêm, chúng tôi về nhà trọ với trên tay lỉnh kỉnh các bó rau.
Theo thói quen mỗi khi đi đâu về, tôi kiểm tra điện thoại. Một cuộc gọi nhỡ của ba. Ngập ngừng một lúc, tôi bấm nút gọi lại. Giọng ba buồn buồn: “Sao mấy ngày rồi tụi con không về nhà?”. Tôi ngập ngừng: “Con vừa mới đi ngang, nhưng thấy ba đang ăn hủ tiếu ở quán đầu hẻm nên không vô nhà”. Ba ngạc nhiên: “Sao không ghé lại ăn với ba cho vui?”. “Dạ thôi, con đang đi mua rau về nấu cơm”. Tôi nghe giọng ba run run: “Giờ này chưa ăn cơm sao, còn tiền không, về ba cho”.
Ba đứng trước cửa đợi, tôi bước vào nhà, mấy anh chị em đang nói cười rộn rã, ba nhìn tôi rồi đưa cho tôi năm trăm ngàn đồng. Tôi nhận, muốn cảm ơn ba nhưng miệng không mở được thành lời, đối với tôi lúc này, lời cảm ơn sao thật khó nói.
Đêm đã khuya, ba kêu tôi về vì sợ nhà trọ đóng cửa, tôi còn nấn ná luyến tiếc không gian đầm ấm của gia đình. Ba lom khom bắc ghế, với tay lên bàn thờ lấy cho tôi trái xoài chín vàng: “Xoài này ngọt lắm, ba để dành cho con đó”. Tôi cầm trái xoài, bước nhanh ra cửa và lên xe ra về. Ba vẫn đứng nhìn tôi đang khuất dần trong màn đêm, khi tôi ngoảnh lại thì thấy bóng ba đã nhòe dần vì mắt tôi có nước...
Nửa khuya, tôi ăn trái xoài chín thấy ngọt ngào làm sao, nhưng lẫn trong đó có vị mằn mặn của nước mắt.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét