Ném đồng tiền cuối cùng vào canh bạc và quay đi, không nuối tiếc
Dụi mẩu thuốc tàn - uống cạn ly café đắng ngắt
Anh phơi lòng giữa phố xá thênh thang
Anh ngồi lại vô hình trên ghế đá
Khi soi mình xuống một dòng kênh
Anh tự ngắm gương mặt thật thà đầy vết chân chim khi nắng chiều sắp tắt
Ngày tháng như ngọn nến vàng hiu hắt
Thắp lên đầu sự sống
Ấm lên hơi thở nồng nàn
Của những đêm dài quay quắt
Nỗi nhớ hôm qua
Rồi khi ném những niềm vui sau cùng vào giữa chiếu đời lạnh ngắt
Anh hiểu rằng nắng chiều đã tắt
Trong anh.
N.C (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét