Tôi gửi cho người, người đã mãi xa tôi
Con sóng vỗ dồn chân cầu Thị Nại
Từ thuở người đi mãi không trở lại
Dốc Mộng Cầm nghiêng ngả tựa người say…
Con sóng thì thầm bụi sóng hóa thành mây
Để đồi Thi Nhân bao kẻ khờ ngơ ngác
Tôi gửi cho người vầng trăng đạm bạc
Và chút dỗi hờn theo tiếng hát sương khê
Eo Gió muôn đời liệu có ngủ mê?
Khi tiếng sóng ngàn năm vỗ mãi
Người xa tôi có khi nao trở lại
Tìm đâu giây phút trùng phùng trong huyền thoại đá Vọng Phu?
Tôi gửi hương mùa theo gió lãng ru
Ngàn cánh sóng ghép vào trong đáy mắt
Một tình yêu nguyện giấu chôn thật chặt
Tận đáy mồ để vĩnh viễn cô liêu…
Tôi vẽ lên nền trời đôi mắt của người yêu
Những ánh sao đêm cười với tôi cay nghiệt
Tôi viết tên em trên nền cát biển
Con sóng vỡ òa tất cả hóa hư vô
Lối cũ ta về sao bỗng ngẩn ngơ
Đêm nay,
Biển Quy Nhơn cuồng quay dưới ngàn lớp sóng
Hiện hữu một hình dung trong cơn say mộng
Tôi gửi cho đời một thoáng bâng khuâng…
V.P (Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét