Khói sương
Rũ xuống đồng ta
Một mùi thơ ấu, thật thà
Dễ say
Sương chìm sương
Ta là ai
Giữa đời lấm tấm mộng dài
Ngã sa…
Thì thôi
Ta vẫn là ta
Mặc cho mâu thuẫn lân la cõi mình
Nhẹ như mây gió vô thinh
Nghiêng như mặt lá linh đinh
Rụng rời.
Biệt đi
Một áng cuối trời
Ta say như đất muôn đời…
Đã say!
V.T (An Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét