Người đâu biết lòng tôi luôn khắc khoải
Mỗi khi về ngang trường cũ rêu phong
Kỷ niệm xưa như chợt bừng tỉnh giấc
Sóng trào dâng cuồn cuộn ở trong lòng
Người đâu biết tình ngây thơ ngày ấy
Tôi nâng niu, gìn giữ giữa tim mình
Giờ ra chơi dưới hàng tràm êm ả
Mắt ai nhìn chan chứa cả trời thơ
Người đâu biết tôi vô cùng khờ khạo
Sợ tình yêu làm vỡ trái tim mình
Nên trốn chạy tình người trao tha thiết
Vờ lạnh lùng để người mãi hờn tôi
Người đâu biết nên giờ xa xôi quá
Nẻo đường đời chia hai lối chơi vơi
Ôm nỗi hận, người đi về phía trước
Khép lòng mình, tôi cúi bước đơn côi
Người đâu biết tôi bây giờ đang sống
Mà con tim hoá đá tự lâu rồi
Chỉ khi về ngang qua trường xưa cũ
Máu trong tim sao bỗng lại rộn ràng.
Người cứ trách, cứ hờn tôi đi nhé!
Tôi cam tâm làm một kẻ tội đồ
Lòng vui sướng vì người còn hờn trách
Là trong tim chưa xoá bóng hình tôi.
K.N (Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét