Những cơn mưa của mẹ tôi
Về trong đôi mắt
Mẹ gánh cả dòng đời
Lời ru vẫn ngọt lịm tận con tim.
Đôi mắt nhạt nhòa đi theo năm tháng
Những cơn mưa ướt áo cuộc đời
Nắng đã làm vơi đi dấu vết những cơn mưa.
Tôi lượm chiếc nón lá bạc màu
Mẹ đã đội suốt thời tôi thơ ấu
Vành vạnh những giọt sương ngày mới
Hơi tóc thân quen tôi nhớ cả cuộc đời.
Thảng thốt nỗi nhớ tôi gọi: Mẹ ơi!
Tôi đã thấy dáng mẹ đi trong cơn mưa theo năm tháng
Cơn mưa cuộc đời tôi mẹ đã che bằng cả hình hài.
L.Q.T (An Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét