Rồi thì ngày cũng tắt nắng mà đêmEm về lại nơi trước khi em đếnTình đã cháy tắt dần như ngọn nếnMột chút lắt lay không cứu được lụi tàn
Anh sẽ ngồi sập cửa trước hoang mang
Niêm phong cả trái tim vô điều kiện
Ngóng tiếng gió thả vào lòng của biển
Một cánh hoa trên tin nhắn dã tràng
Anh ép mình im lặng để mà quên
Em cũng thế đừng nhớ lời anh nói
Bởi tình đó không phải là quá vội
Thì bây giờ đâu đến nỗi xa nhanh
Buồn có nhiều cũng như áo mà thay
Mỗi sáng sớm nắng phai vàng trên tuổi
Anh cùng lắm cũng chỉ là hạt bụi
Một bữa vô tình rớt trúng mắt em
Rồi đường đời cứ thủng thẳng mà qua
Chuyện hôm nay mai đã là kỷ niệm
Nụ hôn xa chưa một lần hiển hiện
Đủ để cho mình in dấu vào nhau.
T.V.N (Bà Rịa Vũng Tàu)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét