LÀ EM THÔI - Thơ Nguyễn Đăng Thanh
Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014
Em…
phụ nữ bình thường
Nên khi buồn rất mau rơi... nước mắt
Tình yêu anh đâu phải trò ghép nhặt
Để em cố tìm những mảnh, khúc
tròn nguyên
Em vẫn khóc…
có nguôi được ưu phiền???
Ve da diết tháng năm chiều Hạ nhớ
Khoảng không anh…
tim chưa tròn nhịp thở
Phố trăm người
Em - tay dắt… Nhớ
… bơ vơ
Em biết chứ…
cuộc sống chẳng như thơ
Toan tính đời… bỗng thấy mình mệt mỏi
Hạnh phúc thoảng qua
trái tim còn
đau nhói
Gãy đổ một lần… ai dám hẹn ngày sau
Người phụ nữ
vo nỗi nhớ nát nhàu
Không giấu nổi bóng mình khao khát
nhớ
Con Trăng soi nghiêng
Trăng qua thềm… trăng vỡ
Em nhặt bóng mình…
ghép tạm
bóng
thơ anh.
N.Đ.T (TP. HCM)
Tags:
Nguyễn Đăng Thanh,
Thơ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét