Từ dốc núi cheo leo
Từ đồng xanh cỏ dại
Từ vũng xóm tối tăm
Từ thị thành bươn chải
Sóng xoay đại hải
Xô dạt ta dụm vào nhau
Xô dạt ta trôi một dòng
Xã tắc bao lần chèo thuyền ngược nước
Thuở thanh bình ta nguyện làm con trăng
Thời chiến tranh không làm cây thông già cheo leo phế tích
Kẻ thù khiến ta luân lạc
Anh vay người con gái Huế một nụ cười
Anh nợ nắng Hà Đông một làn áo lụa
Phố Sài Gòn. Anh ngoảnh đi từ dạo đó?
Tôi nghiêng xuống em tôi một bờ môi!
Tôi, anh, và anh nữa…
Hội tụ bằng niềm tin vô lượng
Hội tụ bằng sức mạnh trai làng giục trống
Không phải xây căn nhà bọt nước
Không phải đánh cuộc với sóng bạc đầu
Tôi, anh, và anh nữa…
Giấc mơ tuổi thơ chật chội
Tía má anh, thầy me tôi
Và cha mẹ của chúng ta…
Mỗi thôn một họ
Ngô, Đinh, Lê, Lý, Trần, Nguyễn, Tôn…
Sinh ra trăm họ
Trăm dòng sông đổ về biển cả
Ngàn con sóng trẻ trung
Vạn trái tim nhóm lửa
Đường chúng ta đi vụn nát chân ghềnh
Lấy Nước làm Nhà
Soi trước nhìn sau
Cổ nhân và biển đảo!
Mồ hôi cha ta đổ xuống ruộng đồng
Nước mắt mẹ ta nghẹn trong ngày đói
Máu anh ta rỉ qua xiềng xích
Để rồi biển ta ôm hết những mặn mòi của mồ hôi, máu, và nước mắt…
Ta không thể đánh mất biển
Ta không thể đánh mất mồ hôi, máu và nước mắt của ông cha!
Anh lấy mây làm nón, lấy gió làm khăn
Anh giấu chuyện tương tư vào ba lô nóng bỏng
Anh quên chuyện nâng ly cùng đám bạn bè hư hỏng
Còn anh, ấp ủ câu ca dao hái hoa vắt vẻo trên cành bưởi năm nào
Tôi, anh, và anh nữa…
Ta không khoanh tay trước vũ lực bạo tàn
Ta không sống bám vào sự hi sinh của người khác
Ta quyết xây Tượng đài Việt Nam trên biển
Mặc kệ những tiếng gầm gừ
Mặc kệ những viên đạn bắn vào tuổi hai mươi
Mặt trời Chân lý không bao giờ tắt!
25/02/2014
L.T (An Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét