(Vinh Danh Thầy Cô ngày 20/11)
Bầu trời đang chìm đắm vào những ngày đông xám xịt, mây trời ảm đạm chỉ một màu. Thời gian đang dừng lại ở những năm lớp mười, Loan và Thắng chơi thân với nhau. Thắng là học sinh giỏi các môn tự nhiên, còn Loan nổi trội về các môn xã hội. Vì học kém các môn tự nhiên nên vào giờ toán, Loan hay mơ màng buồn ngủ, có lúc ngủ gục trên bàn và hay bị phạt đứng một mình ở cửa lớp. Từ những lần ấy, Thắng luôn sang nhà Loan giảng lại những bài toán khó, vì cậu lo cho Loan, và rồi Loan tiếp thu rất tiến bộ. Sau mỗi buổi học, Thắng hay chở Loan đi ăn kem, đạp vòng vòng khắp mọi nẻo đường, ngắm hoàng hôn lặn dần sau dãy núi. Tuổi học trò chan chứa bao buồn vui.
Ráng chiều một ngày hè, Lan ngồi thả hồn theo những cánh phượng hồng rơi lả tả xuống mặt sân trường, những tia nắng yếu ớt còn sót lại sau hoàng hôn cũng nhạt dần. Bỗng một bóng đen xuất hiện gần dần và gần dần đến bên Loan, là Thắng. Thắng dúi vào tay Loan một tờ giấy. Loan ngơ ngác cầm lấy rồi mở ra xem, Thắng đưa tay lên ngực, hình như nhịp tim cậu đang rượt đuổi nhau rất nhanh. Trang giấy trắng từ từ hiện ra, đập ngay vào mắt Loan là dòng chữ: I LOVE YOU & DON’T FORGET ME, kèm theo một trái tim thật to. Có phải Thắng đang tỏ tình? Loan không nói gì, đỏ bừng mặt, bước chân vội vàng đi về, để lại Thắng với bóng phượng già ngơ ngác và tiếng gió reo xào xạc, với hàng ngàn chiếc lá phượng nhỏ li ti rơi theo từng đợt gió miên man. Dáng Loan khuất sau cánh cổng trường, Thắng đưa tay vò mái đầu khiến tóc rối bời trông rất ngố… Chẳng nhận được câu trả lời từ Loan, Thắng cảm thấy ngại ngần. Có lẽ Loan và Thắng chỉ có thể dừng lại ở tình bạn thân. Dáng người con trai lặng lẽ rảo bước đi về khi bóng tối dần ngự trị trời đất, phố lên đèn.
Những ngày tháng lưu dấu chân lại với mái trường trung học rồi cũng đến hồi kết thúc, cả hai đều tốt nghiệp. Sau đó, Thắng đỗ vào trường Đại học Sư phạm Huế, còn Loan theo học ngành kinh tế ở tận Sài Gòn. Hai người gọi điện cho nhau để chúc mừng, cũng chỉ được có vậy. Do bận bịu học hành lại thêm khoảng cách về địa lí, những tin nhắn thưa dần, yêu thương phai dần, cả những kỉ niệm cũng nhạt dần dưới lớp bụi thời gian. Liệu tình cảm còn là bao nhiêu? Thời gian cuốn con người ta đi theo nó, hối hả để đuổi kịp nó, để rồi dần đến với tương lai. Hè vài năm sau, có hai con người đã tốt nghiệp đại học. Rồi lại qua bao mùa lá rơi nhiều, mỗi người sống với tháng ngày và theo đuổi ước mơ của riêng mình. Vẫn có những dòng chúc vào các ngày quan trọng, vẫn có những cuộc gọi cho nhau nhưng tình cảm sâu nặng ngày xưa nay còn đâu, bởi chẳng còn được gặp nhau hằng ngày, chẳng còn nói chuyện với nhau nhiều mỗi lúc rỗi, chẳng còn những lúc hờn giận vu vơ của tuổi học trò. Tất cả đã mãi xa… xa thật rồi.
Thời gian thấm thoát đi nhanh, giờ đây Loan đã có chồng và con, chồng Loan không phải là Thắng. Công việc làm kế toán ở một công ty tư nhân khiến Loan bận bịu cả ngày. Thắng đã là một người thầy dạy toán với hơn mười lăm năm kinh nghiệm, nhưng chưa bao giờ Thắng trăn trở, lo lắng cho một cậu học trò nhiều như lúc này. Trong lớp của thầy Thắng, Duy là học sinh cá biệt, chẳng lo học, suốt ngày quậy phá, lê la ngoài quán xá, hay đi trễ, hay đánh nhau, hay vi phạm nội qui nhà trường. Nhiều lần bị làm bản kiểm điểm nhưng “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, Duy vẫn vậy. Có một lần thầy Thắng gọi Duy lên trả bài. Câu hỏi của thầy là cần Duy cho biết “điều kiện để ba điểm thẳng hàng” và thật không tránh khỏi hiện tượng “ngất ngây” trước câu trả lời của cậu học trò láu cá: "Thưa thầy! Điều kiện để ba điểm thẳng hàng là ba nàng ngồi chung một bàn”. Cả lớp cười rộ lên, thầy thoáng chốc sa sầm mặt, đập bàn để cả lớp im lặng, thầy đưa mắt nhìn Duy: "Là em đang giỡn?”. Duy lắc đầu, thầy cho Duy về chỗ. Sau buổi học hôm đó, Duy nhận được một tờ giấy mời phụ huynh đi họp với hàng tá lí do khác nhau, mặt cậu tối sầm lẳng lặng cúi đầu rảo bước đi về. Nhưng, mọi chuyện bỗng chốc thay đổi cũng chỉ tại chữ nhưng này mà ra. Mẹ cậu, cả ba cậu đều không đi họp, và lí do là vì họ bận hay vì họ không quan tâm đến cậu- cậu là kết quả của một cuộc hôn nhân miễn cưỡng, không có tình yêu. Sau lần đó, thầy Thắng dần biết chuyện về Duy, biết về gia đình không mấy đằm thắm của Duy, biết về cả một sự thật trớ treo là cậu từng là học sinh giỏi chỉ vì chuyện gia đình phức tạp mà cậu bỏ bê, lơ là việc học. Nhưng vẫn còn một điều thầy chưa biết… Nỗi lo của một người thầy mang thêm niềm yêu thương cho một đứa học trò đáng thương hơn là đáng trách, thôi thúc lòng nhân ái của một nhà giáo khiến thầy Thắng lao mình vào việc giúp đỡ Duy học tập. Giai đoạn đầu là cả một quá trình rất khó từ việc Duy không muốn nhận lời thầy đến nhà thầy học kèm, đến việc Duy vẫn chưa nhận thức được việc học rất quan trọng cho tương lai, và cả việc cậu vẫn hay cúp học giữa chừng để đi chơi. Lúc đó thầy đã tự hỏi rằng liệu Duy có thay đổi? Thầy Thắng vẫn kiên trì miệt mài trong việc khuyên nhủ cậu học trò bướng bỉnh, quậy phá tên Duy. "Mưa dầm thì thấm đất”, một thời gian dài chịu sự kìm cặp của thầy, Duy dần thay đổi, câu hỏi của thầy ngày nào đã dần có câu trả lời.
Thời gian có thể tạo nên khoảng cách nhưng cũng có thể khiến hai con người khắng khít lại với nhau.Mọi nỗ lực của thầy Thắng và cậu học trò Duy đã được đền đáp với kết quả cuối kỳ của Duy. Điểm của Duy được xếp loại khá, riêng toán là 8 phảy. Kết quả này nằm ngoài dự kiến của hai thầy trò. Thầy nhìn Duy trìu mến, đôi mắt đó chứa đựng tình yêu thương và cả sự tự hào. Thầy cô như những người cha người mẹ, tận tụy với nghề, yêu thương với học trò, và lái cả con đò tri thức đưa ta đi đến bến bờ tương lai. Thầy Thắng là người mang hi vọng đến cho Duy. Qua thầy, Duy biết được nhiều điều bổ ích sau mỗi lời khuyên, cho cậu biết cánh cửa tương lai đang rộng mở đừng vội đóng nó lại. Con đường về nhà trải đầy nắng, Duy mang theo nắng đi về nhà.
- Nếu ngày mai mẹ không đi họp cho con thêm lần này nữa thì con sẽ bị đuổi học. - Tiếng Duy vô cảm vọng từ nhà trên xuống nhà dưới lọt vào tai bà Loan. Bà khẽ nhíu mày, vậy là ngày mai bà phải sắp xếp công việc để đi họp cho con, dẫu sao bà cũng phải có trách nhiệm với đứa con trai quậy phá của mình. "Chắc lần này lại bị mắng vốn vì nó.” - Bà nghĩ bụng.
Bảy giờ sáng ngày thứ bảy, bà Loan đến trường ngồi đợi thầy giáo chủ nhiệm của con trai mình. Bà vẫn chưa biết mặt thầy vì đầu năm đến giờ có khi nào bà đi họp đâu, nghĩ lại mới thấy bà vô tâm. Chiếc điện thoại trên tay bà suýt rớt xuống đất khi nghe tiếng chào: "Chào chị”. Giọng nói này bà nghe rất quen, quen đến nỗi khiến con tim bà nao núng.
- Là Loan sao?- Giọng thầy Thắng vang lên. Bà Loan mắt tròn xoe nhìn người thầy của đứa con trai mình.
- Thắng...- Giọng bà Loan nghẹn lại.
Tình yêu mà giờ lại là tình bạn trong thầy Thắng trỗi dậy khiến thầy cầm lấy tay người con gái mình từng yêu nói đủ điều. Vì trái đất này hình tròn nên dẫu hai con người có cách xa nhau, có đi về hai hướng riêng của mình thì cũng có ngày đâm sầm vào nhau. Giống như cuộc gặp gỡ tình cờ này. Thầy Thắng kể cho bà Loan nghe về chuyện của Duy, về việc hai thầy trò vất vả thế nào để Duy tiến bộ như bây giờ, về việc thầy coi Duy như con nuôi của mình, và về việc thầy đã từng nổi nóng với Duy khi bà Loan thường xuyên không đi họp phụ huynh. Tất cả được thầy trút ra cho hả dạ như việc một đứa trẻ cứ huyên thuyên về nỗi ấm ức của mình. Thầy nói rất nhiều hệt như ngày xưa. Mắt bà Loan ngân ngấn nước, bà cảm thấy biết ơn với người bạn đã đang và sẽ mãi mãi thân của mình. Gió đông bắc về lạnh ngắt, nhưng bà lại cảm thấy thật ấm áp. Một cơn gió tinh nghịch ngang qua thổi bay đi mái tóc dài của người phụ nữ hệt như một cái vẫy tay dành cho quá khứ nhớ nhung đã qua.
B.Đ.A (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét