 |
Ngô Thúy Nga ở đồi thông Đà Lạt |
Phố thông xanh cài cửa màn đêm
Cái lạnh ngọt như lời tỏ tình của đôi trai gái trẻ
Bàn chân ai rất nhẹ
rơi trên sỏi đá ngủ vùi ngàn năm
em… không ngủ
lặng nghe đêm thì thầm
lặng nghe nỗi nhớ len vào bật tung khuy áo
của đôi lần hò hẹn ngày xưa
Em… ăn mày dĩ vãng
Khóc trên vai anh mùa xao xác buồn
Có đôi lần anh vén váy em làm gối
Ngủ vùi sau cơn say hư ảo đời người
Đêm vẫn ngọt
Anh vẫn say
Em đi về rất vội…
Những tháng năm không mùa khô queo
Cài nút áo em hối hả
Đêm bật khóc
Em cười
Anh còn chếnh choáng mộng trần gian…
Ngô Thúy Nga
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét