em khóa áo tiễn ngày qua trái đất
chiều hồn nhiên ru vạt khói bay về
chùm hoa muộn em khóa trời đẫm mật
từng cánh buồn rụng xuống bơ vơ.
như tôi đó cả đời mơ em đó
dẫu đi qua mấy chục tuổi thơ rồi
em khóa áo lại thêm lần chứng tỏ
tiếng khuy hời như trẻ khóc trong nôi.
chiều đã vắng bên đường trời đã lạnh
hương đã vơi theo mụi khói rụng rời
tôi như gió va vào em gãy cánh
chắp nửa vòng trái đất mê lơi.
TRẦN VÕ THÀNH VĂN (ĐHSP TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét