Đêm nay, em nằm nghiêng
Cho gió giận hờn va vào đồi núi
Cho dòng sông gầm gừ buồn tủi
Chẳng thể mượt mà như đỉnh dốc... thung khe
Thân xác em nghiêng…
nhưng hình như
trái tim, thì đang trở mình thật khẽ
chông chênh
hoang lở núi đời
Tay vụng về
em lỡ vội đánh rơi
nhúm hạnh phúc nhỏ
vẫn tưởng cả ngàn năm ki cóp được
xuống vực sâu nghìn thước
để nghe vách núi
… vọng về
Em đi tìm anh, trên khắp ngả sơn khê
Lội ngược mùa ban trắng
chung chiêng
mắt giữa đại ngàn
Áo choàng khăn Piêu trong nắng
cho ngàn mắt bướm…
đi hoang
N.Đ.T (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét