Nguyễn Minh Dũng
Tặng Nguyễn Tiến Đường
Mùa xuân có gì... mà em bảo làm thơ
Đêm ba mươi vẫn còn làn hương lạ
Trái tim non mùa xuân đang mặc cả
Đốt làm chi đóm nến lập lờ
Mùa xuân nồng nàn, anh chẳng có vần thơ
Để dỗ dành em, trút nỗi niềm thi sỹ
Chốc nữa thôi, em ơi! xa vời thế kỷ
Chuyện trăm năm... đành vốc cạn một giờ
Mùa xuân đợi chờ, anh đánh mất bài thơ
Hồn lưu lạc, phôi pha về đâu đó
Trong cánh én, nụ mai vàng chẳng rõ
Trong xa xăm... tiền kiếp có ai ngờ?!
Mùa xuân hẹn về chỉ thiếu vắng bài thơ
Thì đâu lẽ nhân gian hoá thành tượng gỗ
Em cứ yêu, hãy yêu đừng hoảng sợ
Dấu yêu xưa... đừng ngại bước tình cờ
Mai mốt này dù có vấp vào thơ
Hãy thanh thản, đừng nhíu mày suy nghĩ
Kẻo rơi lệ ướt lòng mình uỷ mị
Tình mộng du - chệnh choạng - bâng quơ
Mùa xuân đi, về ngàn năm nữa mùa xuân
Em đừng bảo, đừng đòi anh làm thơ nữa
Dẫu em mãi cho tình yêu điểm tựa
Cháy tim anh bừng ngọn lửa ngại ngùng
Mùa xuân có gì... mà em bảo làm thơ
Đêm huyền dịu, cõi lòng anh trống vắng
Như sao hôm giữa nền trời tịch lặng
Cùng giọt sương trốn chạy buổi tinh mơ!
N.M.D (Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét