CÁNH CÒ TRẮNG LONG ĐONG
Cánh cò trắng chao nghiêng chiều lẻ bạn
Trời Láng Linh biêng biếc một màu mây
Xa hun hút bao mùa chim đổi xứ
Hơn ba mươi năm không về lại chốn này
Xuôi mái chèo ta về thăm Tà Đảnh
Đụn rơm vàng, con nước rối xưa đâu?!
Cây gáo khóc tím đồng không mông quạnh
Trăng muộn màng thút thít nát đêm thâu
Đoàn giáo sinh tiễn mùa xuân năm ấy
Áo trắng học trò… trắng cả ước mơ
Thuở thơ dại nào hay trời run rủi
Ngơ ngác lòng ta, trĩu nặng tim người
Đình Bình Long nắng dài loang nỗi nhớ
Kinh Xáng Vịnh Tre bóng xế ngả nghiêng rồi
Bao nhiêu năm ta không về qua đó
Bình Thủy buồn hờ hững dáng chiều rơi!
Cánh cò trắng long đong… trời viễn xứ
Nhớ cánh buồm thấp thoáng ánh chiều xưa
Tê tái lòng… mùa chia tay thuở ấy
Xuân ngậm ngùi buồn khắc khoải gió ơi!
Xuân 2014
HẠT MÙ SƯƠNG CHỢT NHỚ VÒM HIÊN
Nào giận chi nhau mà giấu nhớ
Cho nỗi buồn lay lắt chao nghiêng
Hôm qua nắng vàng không qua ngõ
Hạt mù sương chợt nhớ vòm hiên
Ví dụ lá không còn xanh thắm nữa
Biêng biếc… vời xa với mênh mông
Thu vàng vời vợi… nghiêng nghiêng bóng
Cánh võng chiều xưa có nhớ mong?!
Se sẻ tóc phai màu niên thiếu
Hoa râm trong tiếng nói giọng cười
Muối tiêu rồi tình cũ ai ơi!
Sao vẫn nhớ dáng xưa thời hoa nắng
Nào có phải bỗng dưng trời trở gió
Mây từ đâu ồn ã đuổi nhau về
Dông tố một trời đan kỷ niệm
Bỗng vỡ òa ôm ấp những cơn mưa
Và có thể cũng chừng không có thể
Chuyến tàu đêm hun hút độc hành
Bến ga đời mênh mông trần thế
Satna nào… giã biệt chốn trầm luân.
H.H.T (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét