Một lần qua sông vắng
chỉ mình con mà thôi
bờ cỏ lau sương trắng
khóc đưa mẹ bên đồi.
Lạc giữa dòng chơi vơi
vụng tay chèo lội ngược
bơi mà không biết được
thành hay bại giữa đời?
Con gọi mẹ giữa trời
tiếng con vang vào núi
tiếng con lan vào mây
mẹ nơi nào chẳng thấy?
Dòng sông buồn ngừng chảy
bờ lau buồn không lay
lá rơi buồn trên tay
con rơi buồn…
ngày tháng.
Mặt trời chiều đỏm dáng
nhuộm tím phía chân mây
con vẫn là con đây
giữa dòng đời… gọi mẹ.
Cơn gió về rất khẽ
Cánh bèo buồn… lặng trôi
mẹ hãy ngủ bên đồi
cho tình con… tỉnh thức!!!
N.Đ.T (TP.HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét