Đêm nay cô nhớ anh nhiều lắm, chắc giờ này anh đã có giấc ngủ say nồng, còn cô vẫn ngồi trước cửa sổ phòng nhớ lại những kỉ niệm của bao tháng ngày qua. Cô nhớ đôi tay mềm mại, đôi chân nhỏ nhắn, vầng trán rộng, và nhất là nhớ mùi mồ hôi ấm nồng của anh. Cái cảm giác tê dại đến ngây ngất mà anh đem lại hôm nào như vẫn còn nóng hổi trong cô một cách kì lạ. Nhưng đêm nay - cũng chính cái cảm giác hạnh phúc đó làm cô mất ngủ, làm cô nhớ thương anh nhiều hơn và kỉ niệm giữa anh và cô lại ùa về như cơn lũ. Cô lẩm nhẩm một mình trong đêm: “Em muốn giờ này em được nằm trong vòng tay yêu thương che chở của anh, em yêu anh, yêu nhiều lắm, và có khi còn yêu hơn cả bản thân em nữa- anh có biết không?”. Kim chỉ giờ trên chiếc đồng hồ bàn anh đã tặng hôm sinh nhật đã chỉ sang số một. Trăng mười ba đã lặn tự bao giờ, chỉ còn những vệt sáng mờ mờ của các vì sao leo lét trên bầu trời tối sẫm. Và tiếng dế từ khu vườn, từ bờ ruộng phía trước nỉ non như khóc. Màn đêm vắng lạnh và mênh mông…
Thời gian ngắn hay dài là do bởi quan niệm của con người. Châu nhận thức được điều này không phải là dễ dàng. Cô mất hơn nửa đời người mới ý thức được ra điều đó. Thật ra trước đây cô không nhận ra “vó ngựa của thời gian qua cửa sổ” như nhiều người đã cảm nhận. Cô thấy thời gian cứ nhẩn nha từng bước, lặng lẽ trôi, đều đều, dần dần và cứ lập đi lập lại một cách nhàm chán.
Hơn nửa đời người, Châu đã sống trên thảo nguyên - một thảo nguyên rộng lớn, bao la, đầy hoa thơm, cỏ lạ. Đồng cỏ bạt ngàn xanh ngát. những ngọn đồi phủ xanh cỏ hòa với màu xanh, đỏ, vàng của hoa xương rồng. Những ngọn núi ôm gọn đồng cỏ, những triền cát trắng xóa, trải dài mềm mại và đổi màu từ vàng sang bạc rồi ửng hồng. Xa xa là bầy cừu thong dong gặm cỏ. Thỉnh thoảng những cơn gió nhẹ thoảng qua những âm thanh kỳ quái, tưởng chừng như tiếng vọng lại từ thuở hồng hoang… Cô không vui, cũng không buồn - tâm hồn bình lặng, và muợt mà như đồng cỏ vào mùa xuân. Cô thường thả người nằm dài trên cỏ, ngắm trăng, đếm sao, nghe gió vỗ về bên ánh lửa bập bùng, và cất giọng hát lên những bản tình ca xưa cũ, êm ái, du dương, hoà cùng với tiếng đàn gió rì rào, réo rắt… Và trong cái màu xanh mát ấy, Châu đã có bao nhiêu giấc mơ dài không mộng mị…
Một sáng nọ khi Châu thức giấc, một làn gió mạnh nổi lên bất ngờ. Bụi, cát, bay mù trời. Mây đen kéo lên ùn ùn che lấp ánh sáng mặt trời. Những bụi cây nhỏ dưới cơn gió rên xiết, ngã rạp xuống như quét lia bụi trên bãi cỏ rối tung. Bầu trời bắt đầu trút nước xuống ngang tàng như hàng ngàn mũi tên trắng xoá. Một tấm màn nước bao trùm lên vạn vật. Bầu trời như rách toạc ra bởi những tia chớp sáng lòa, kinh hoàng, chuyển động bởi tiếng sấm đùng đùng. Gió lớn ập đến xô đẩy tất cả vào trong bóng tối.
Trong cơn mưa, Châu thấy những ảo ảnh đi qua. Một ngôi nhà hoang vắng, một lâu đài cổ xưa. Những chiếc lá thưa thớt còn sót lại trên cành oằn người trước sự giận dữ của đất trời. Không còn sự lộng lẫy, thơ mộng nào mà chỉ thấy hoang vu, tiêu điều. Cỏ dại phủ gần như kín ngôi nhà, và trên con đường mòn những bụi tầm gai mọc tua tủa… Châu hoảng sợ chạy ra khỏi nơi ảm đạm, điêu tàn đó, nhưng càng đi cô càng như bị lạc vào mê cung không đến được với bầu trời trong xanh ngoài kia. Sức lực cô dần cạn kiệt. Cô ôm đầu chịu đựng trở lại căn nhà gỗ nhắm mắt chấp nhận như một định mệnh của đời người.
Ngày tháng dần trôi, hết ngày rồi lại đến đêm, Châu vẫn ngồi bên cửa sổ của ngôi nhà. Cái ô cửa bị mối ăn gần hết chỉ còn trơ lại bộ khung gỗ xiêu vẹo thê lương… Những bản sao của ngày theo thời gian dày lên. Châu bắt đầu lẫn lộn thời gian. Với cô không có đêm, cũng không có ngày, mà chỉ có bóng tối - chỉ có một khoảng không không sắc màu mà thôi. Mầm xanh trong tim cô ngày càng nhạt nhòa, nhờ nhờ và đôi khi biến đi đâu mất rồi.
Một sự lặp lại nhàm chán không có gì khác hơn dù chỉ một vài âm thanh hỗn độn của cuộc sống đời thường…
Một ngày, Châu thức dậy trong một căn phòng nhỏ, cô dụi mắt nhìn ra bầu trời màu sữa đục. Mặt trời vẫn còn trốn sau những đám sương mù dày đặc. Cô ngước nhìn ra cửa lớn, một dãy núi cao trước mặt. Một màu xanh non của những chiếc lá mới nhú trên cành. Những hàng bạch đàn ngái ngủ trong màn sương tạo nên hình ảnh thật thật hư hư. Và trong cái không gian bàng bạc màu sương khói kỳ ảo này, Châu nhắm mắt lắng nghe từng tiếng thì thầm của gió ngàn vi vút, và cảm nhận ra bao sức sống diệu kỳ của ngàn cây nội cỏ.
Giữa lúc Châu đắm chìm trong “sương khói mờ nhân ảnh”, anh dịu dàng đến bên cô, cầm tay cô áp vào miệng hỏi khẽ:
- Em dậy rồi à? Tối qua. em không ngủ được phải không?
- Em ngủ say mà. Cô tựa đầu vào vai anh đáp lời.
- Say gì! Anh thức dậy lúc nào cũng bắt gặp em còn thức mà.
- Em không dám ngủ, em sợ anh đi mất, bỏ em lại một mình. Châu ấp úng
Anh ôm cô vào lòng đặt vào môi cô một nụ hôn nồng cháy.
- Tội chưa! Chuyện vậy mà cũng nghĩ ra được.
Một ngày, ở cơ quan, Châu ngồi trước máy vi tính nhưng những con số, những hàng chữ nhảy múa không ngừng. Cô không thể tập trung để định vị lại chúng được. Đầu và con tim của Châu đã dành hết cho tình yêu cuồng si mất rồi. Cô gọi điện cho anh, chuông điện thoại reo nhưng anh không bắt máy. Gọi nhiều lần cũng vậy, cô lo sợ, bật khóc. Dòng suy nghĩ về anh hù doạ cô đến nghẹt thở. Châu cố dập tắt nó, muốn có một chút bình lặng trong tâm nhưng dòng tâm thức kéo cô về phía trước. Châu chạy ra khỏi phòng làm việc nép mình vào một góc của hành lang. Những câu hỏi về anh vẫn nhảy múa trong đầu cô:
- Sao anh không trả lời điện thoại? Chắc là anh đau rồi.
- Chắc là anh làm mất điện thoại?
- Hay cô đã làm chuyện gì, nói lời gì làm anh buồn? Châu tự vấn lương tâm của mình.
- Hay là anh có người khác bên mình nên không thể trả lời cô được? Một thoáng nghi ngờ trong tim làm Châu đau nhói.
Không kìm nén được nữa, cô gọi thầm tên anh và nức nở.
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Châu liếc nhìn, số điện thoại của anh hiện lên trên màn hình. Anh luôn đến bất ngờ như vậy. Một luồng hơi ấm xuất hiện len nhẹ vào từng ngóc ngách của cơ thể. Cô ngừng khóc, áp máy vào tai. Giọng anh ở đầu dây bên kia hết sức dịu dàng như không có gì xảy ra:
- Em đang ở cơ quan à?
- Dạ! Cô trả lời một cách máy móc.
- Sáng nay có gì vui không kể cho anh nghe với?
Dạ, không có gì cả. Mọi việc vẫn bình thường. Em gọi cho anh nhưng… giọng cô nhão nhẹt pha lẫn buồn tủi.
- Em khóc à! Anh để máy ở chế độ im lặng, và ngủ quên mất nên không biết em gọi.
- Em lo cho anh lắm. Em sợ…
- Không có gì đâu em, anh biết tự lo cho mình. Đừng khóc nữa em. Anh xin lỗi mà.
- Nhưng mà… cô chống chế
- Tội chưa! Có vậy mà cũng khóc.
Có một ngày, anh vô tình nói về hai chữ “vô thường”. Anh bảo mọi chuyện trên thế gian đều chịu chung một quy luật, đó là vô thường. Không có gì tồn tại mãi theo thời gian. Anh chỉ nói vậy thôi, nhưng trong đầu Châu nỗi sợ hãi đang ngủ yên lại trỗi dậy. Cái mầm sống trong tim cô đang hồi sinh cũng theo thời gian mà mất đi sao.
- Em sao vậy? Em lại buồn chuyện gì phải không?
- Em không có…
- Chắc là phải có chuyện gì rồi. Kể cho anh nghe có được không?
- Tình yêu thương của anh dành cho em là mãi mãi phải không?
- Anh không biết, không thể nói trước được điều gì em à.
Châu rươm rướm nước mắt.
- Em không giống anh! Em yêu thương anh mãi. Sẽ không bao giờ em có thể quên được anh!
- Em cứ yêu thương nhưng đừng quá si mê, như vậy sẽ khổ em à!
- Em không làm được, cô ấp úng cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má.
Anh ôm cô vào lòng vỗ về.
- Tội chưa! Có vậy mà cũng khóc. Anh xin lỗi.
Có một ngày, Châu có niềm vui. Ở cơ quan về là cô gọi điện cho anh để được chia sẻ. Điện thoại anh bận rất lâu. Thế là những suy nghĩ lệch lạc trong đầu lại hành hạ trái tim cô đến khổ sở. Vậy mà khi liên lạc được với anh, giọng anh vẫn tỉnh khô:
- Em về nhà lâu chưa?
- Em mới về.
- Em đang làm gì?
- Em gọi điện cho anh từ lúc em về, nhưng máy bận suốt. Giọng cô hờn dỗi
- À! Mấy đứa bạn cùng công ty thôi mà.
- Anh không thương em nữa phải không? Anh có ai khác rồi phải không?
- Lại nói bậy rồi. Anh cười lớn. Có một mình em thôi cũng đủ mệt rồi.
- Tội em chưa! Có vậy mà cũng buồn.
Có một ngày, Châu tần ngần đứng trước công ty của anh, nhưng không dám vào. Cô không đủ tự tin để bước vào. Anh quá đẹp, quá thông minh. Bên anh có biết bao nhiêu người con gái dịu dàng, đáng yêu và tài năng. Còn cô không là gì cả, chỉ có trái tim là dành hết cho anh mà thôi. Bởi một sự tình cờ, anh thấy cô. Anh vội chạy đến bên cô với vẻ mặt vui mừng pha lẫn ngạc nhiên:
- Em lên lúc nào? Sao không báo cho anh biết?
- Em nhớ anh! Em muốn nhìn thấy anh một lúc.
- Vào công ty anh tham quan đi, giọng anh hào hứng.
- Nhưng… nhưng có sao không anh? Em thấy sợ…
- Sợ gì chứ? Em phải vào xem nơi anh mình đang làm việc chứ?
Châu cúi đầu bước theo anh. Cô có cảm nhận mọi người trong công ty ai cũng nhìn cô. Mặc cho cô bối rối, xấu hổ, anh vẫn tỉnh khô như không có gì xảy ra.
Và chính sự ân cần đó làm cho Châu an lòng, bớt sợ.
Châu nằm dài trên giường, lắng nghe tiếng thở đều đều của anh. Có lẽ là anh ngủ rồi. Cô không muốn ngủ, cô nằm nhìn khuôn mặt của anh. Một gương mặt rất hiền và dễ thương làm sao. Không dừng lại được, cô cúi xuống hôn lên đôi mắt nhắm nghiền của anh. Anh giật mình mở đôi mắt ngái ngủ nhìn Châu, anh gõ nhẹ lên đầu cô khẽ nói:
- Em ngủ đi một lát.
- Nhưng em nhớ anh lắm, em muốn nhìn anh thêm một lúc nữa.
Anh không nói gì, quàng tay qua người cô siết chặt. Người cô rung lên.
- Em sao vậy? Anh hoảng hốt.
- Em thấy mình thật may mắn, thật hạnh phúc.
- Tội em tôi! Vậy mà cũng khóc. Anh cười, siết chặt vòng tay và hôn lên đôi mắt cô.
Châu nằm dài trên giường, mắt nhìn xa xăm trên đỉnh núi trước mặt. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Ánh nắng vàng rực rỡ. Một màu xanh đậm bạt ngàn. Đột nhiên, Châu có ước muốn được cùng anh leo lên đỉnh núi kia, nép mình dưới những tán cây ngắm nhìn trời đất bao la. Cô muốn cùng anh đi lạc, lạc vào mê cung của đời người kì lạ.
T.M.N (Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét