Tuổi trẻ giống như một món quà có thời hạn mà thượng đế ban tặng. Có người dùng nó như cái lò xo, gắng sức kéo thật căng để bật thật xa. Có người chỉ ngồi yên lẳng lặng tận hưởng. Có người loay hoay không biết nên làm gì. Có người lại phí phạm tuổi trẻ để rồi biến đời mình thành một thứ phế phẩm.
Ở tuổi 23 tôi tự nhận thấy mình không có gì cả ngoài tuổi trẻ phơi phới. Những thứ như kinh nghiệm dù có đấy nhưng nó chẳng giúp tôi được nhiều bởi chỉ trong vòng 2 năm tôi đã làm quen với kha khá công việc. Đó chưa kể là việc làm thêm, làm online, làm bán thời gian,… vào lúc rảnh. Vậy thì làm sao tôi có thể sử dụng tất cả kinh nghiệm của mình cho những công việc sau này. Sẽ có một vài kinh nghiệm dù hay ho đấy nhưng vẫn không được áp dụng. Tôi không cho điều đó là đáng tự hào. Nhưng đó là điều mà hầu hết bạn trẻ như tôi đều trải qua. Bởi, một công việc như ý thích, phù hợp với sở trường của bản thân ở thời đại này- nó giống như một giấc mơ vậy.
Điều duy nhất tôi có thể tự hào là sau khi làm những công việc đó tôi vẫn còn trẻ. Vẫn còn đủ đam mê và lửa nhiệt huyết để sẵn sàng bắt đầu một công việc hoàn toàn mới và mơ ước về một công việc phù hợp với thế mạnh của mình.
Tôi cũng cho rằng mình may mắn khi công việc tôi từng làm cho tôi cơ hội được gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều người, được nghe những câu chuyện hay, xúc động thậm chí là những câu chuyện buồn, thương tâm. Nhưng những người kể tôi nghe câu chuyện đó trong mắt họ không có nổi buồn, chỉ có niềm tin và sự lạc quan mà thôi. Tôi cảm thấy tự tin về mình bởi tôi đã được nghe câu chuyện đó một cách trực tiếp. Họ đã từng là những người trẻ như tôi. Họ cũng từng trải qua khó khăn như tôi và giờ đây tôi may mắn được làm việc với họ, được nghe họ kể câu chuyện về những ngày đầu khó khăn của mình.
Tôi cảm thấy mình vẫn còn rất sung sức. Não căng tràn. Đôi mắt tinh anh vẫn còn nhìn thấy mọi thứ xung quanh tươi đẹp. Cuộc đời đáng sống và đang chờ tôi khám phá. 23 tuổi tôi đủ chín chắn để biến những trải nghiệm đã trải qua giúp mình trưởng thành, để nhận ra đâu là giá trị đích thực mà tôi cần theo đuổi, để không ào ạt mà chạy theo những điều viễn vông, mơ hồ, khác mình.
Tôi biết tôi cần phải sống hết mình bởi tuổi trẻ hữu hạn. Bởi đời sống vô thường. Và bởi vì mọi thứ trong đời sống này đều có thời hạn nên tôi không muốn phí phạm bất kì giây phút nào được sống. Tôi không từ chối bất kì một công việc nào, từ những công việc mọi người không làm cho đến những công việc mọi người đều làm bởi công việc nào cũng cần phải học và mỗi công việc cho tôi một góc nhìn để khám phá. Tôi luôn tâm niệm tôi làm việc là để học hỏi, để gặp gỡ những người thú vị, để hiểu về con người. Tôi dấn thân là để trải nghiệm, để trưởng thành và để hiểu về cuộc đời.
Tôi nhận ra rằng, khi người ta trẻ người ta sẽ không ngại khó, ngại khổ, không ngại dấn thân để tìm kiếm những trải nghiệm mới. Với họ, mỗi công việc là một cuộc tham thú. Họ bắt đầu nó và dồn hết sức trẻ của mình vào. Tôi luôn tin khi người ta làm hết mình, cố gắng hết mình, tập trung hết khả năng của mình thì dù có trầy trật, có khó khăn, kết quả sau cùng cũng sẽ không làm người ta thất vọng.
Khi người ta trẻ, người ta biết mình còn khiếm khuyết nên người ta sẽ không ngừng học hỏi để trau dồi bản thân, để lấp đầy chỗ mình còn khiếm khuyết. Để bản thân hoàn thiện mỗi ngày.
Khi người ta trẻ, người ta sẽ không ngại việc bắt đầu học cái gì đó mới mẻ. Họ sẽ không ngừng sáng tạo, đầu óc của họ sẽ mở toang, suy nghĩ của họ sẽ bay bổng. Nơi họ đáp xuống không bó hẹp trong một vùng không gian chật chội, ẩm thấp mà mở rộng ra với nhiều chân trời mới. Họ trẻ trung và là nhân tố mới mẻ.
Khi người ta trẻ, người ta sẽ luôn cho phép bản thân được tiến xa hơn vùng an toàn của mình. Họ cần những chuyến đi để trải nghiệm. Để sống cuộc đời mới, gặp gỡ những người mới. Để biết rằng cuộc đời rộng lớn bao la và cơ hội luôn có ở khắp mọi nơi.
Khi người ta trẻ, người ta luôn biết cách tự tạo động lực cho mình. Không có điều gì có thể cản trở được họ. Bạn trói tay họ thì chân họ vẫn đi được. Bạn trói chân họ thì tay họ vẫn làm được. Mà bạn trói cả tay lẫn chân họ thì não họ vẫn hoạt động được. Trừ khi bạn lấy não của họ đi. Nhưng đó là việc bạn không thể nào làm được. Tất cả chỉ khiến sự quyết tâm trong họ trở nên mãnh liệt hơn thôi.
Khi người ta trẻ người ta sẽ coi trọng việc mình phát triển đến đâu chứ không phải là mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền. Tiền là phần thưởng sau cùng mà người ta đương nhiên sẽ được nhận. Nhưng nếu đã quyết tâm gắn bó thì hành trình chinh phục nó còn tuyệt vời hơn phần thưởng nữa kia. Người trẻ, họ biết rõ điều đó.
Khi người ta trẻ người ta sống hồn nhiên và gắn bó với những thứ họ thích cũng theo cách hồn nhiên không kém. Họ sẽ suy nghĩ rằng vì tôi thích nên tôi sẽ gắng làm hết mình, chứ không phải khi chưa bắt đầu đã vội toan tính tôi sẽ nhận lại được điều gì.
Chính tuổi trẻ làm người trẻ trở nên bản lĩnh, dám thứ thách mình để tạo nên sự khác biệt.
Với những người trẻ không có gì là khó khăn. Chỉ có niềm tin và sự lạc quan. Nên đừng bao giờ vội vàng đánh giá người trẻ. Bởi khi người ta còn trẻ người ta vẫn còn sức. Còn sức để học hỏi. Để cố gắng. Để đương đầu. Người ta vẫn còn tuổi trẻ để hi vọng. Còn cuộc đời để sống và ước mơ!
Hãy dành cơ hội cho những người trẻ!
Hỡi người trẻ, cố lên!
T.N.H (Quảng Nam)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét