MẢNH TRĂNG CÔI - Thơ Nguyễn Văn Ân
Thứ Năm, 16 tháng 4, 2015
ĐÀ LẠT, NGÀY BUỒN
Em không có thích gặp anh Thì thôi thôi thế cũng đành thế thôi! Thông buồn rụng lá tơi bời Nghe chiều Đà Lạt mưa rơi trong lòngXót xa cánh nhạn lai hồng Tiếng xưa khắc khoải buồn trông lá sầu Nỗi niềm ray rứt thương đau Ép vào lá úa một màu bi aiChiều nay nhơ nhớ ,chiều nay Anh ở đây,anh ở đây?Em à!Tình như cơn gió thoảng qua Người ta đã bỏ người ta dọc đườngLang thang một góc mờ sương Hồ Xuân Hương,Hồ Xuân Hương,nghẹn ngào… Phải lòng thì đến với nhau Huống chi vạt nắng ngã màu lãng quênGiọt cà phê đắng không tên Bờ môi mặn chát dệt nên nỗi sầu Chiều đi lặng lẽ ngàn sau Màu phượng tím, không lời chào yêu thươngNhặt hoa ai chẳng thấy buồn Thoảng bay làn tóc bên đường của ai? Đi mau qua khóm hoa gầy Ai ai ươm nhớ hàng cây thương thầm?Đọng trong đôi mắt lá răm Chút tình vụng dại mấy năm vội tìm Thông sầu rơi lá triền miên Réo ra réo rắt một triền bơ vơThế là hết một giấc mơ !Uổng công anh đã đợi chờ ngày đêm Đồi thông than thở trăm miền Vi vu ngọn gió liên miên không lờiTôi như một mảnh trăng côi Như còn sót lại trên đồi thơ ca Trong tim ru khúc “ Tình xa”Loanh quanh nỗi nhớ ngày ta xa ngườiGÓC PHỐ MỜ SƯƠNG
Một ngày trời thức soi gươngTan đi mau, từng giọt sươngmuộn màngEm ngồi trang điểm dung nhanVấn vương từng sợi tơ vàngmong manhChim nghiêng vẽ một bức tranhCó hình em, có hình anh rất tìnhKhông gian che chở đôi mìnhBóng người đi đời vẫn quanhquẩn đờiThế gian trang trải niềm vuiMắt còn ngưng đọng nụ cườipha lêGiấc mơ ngày tháng vỗ vềVòng tay nuối tiếc trăm bề bể dâuGiọt cà phê đắng nghiêng mauMắt trời rụng xuống đen màumắt emChênh vênh góc phố êm đềmTình như trang giấy viết lênnỗi niềmCho nhau một chút tình riêngTrang thơ trăn trở ngày đêmtự tìnhMột ngày trời thắp bình minhNắng mưa còn đó chúng mình có nhauNgày qua theo vạn ngày sầuAnh về bắc mấy nhịp cầu sang em?
N.V. (Bình Dương)
Tags:
Nguyễn Văn Ân,
Thơ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét