Em sẽ không chạm vào... Mùa Thu hãy ngủ yên
Em sẽ không chạm vào cây phong đỏ phía không anh
Vì sợ mùa Thu úa nhàu từng phiến lá
Hãy để nắng mãi hồng ở chính nơi em ngã
Nỗi đau tự mình gựơng dậy
Bứơc thật mau
Ngày ấy đi qua...
những nụ hôn xa còn in dấu ngọt ngào.
Ai khắc vào tim
mà tím hằn trong lồng ngực?
Để đến mỗi mùa Thu nhói lên thổn thức
Và cứ thế vô hình nỗi nhớ lẫn vào thơ
Từ bây giờ em phải học cách thờ ơ
Học cách quên
Học cách cừơi
Và im lặng
Vì ở nơi em không có mùa Thu
Thôi! xin đừng mong ngóng
Kẻo nắng lại dỗi hờn
Đỏ ánh mắt hoàng hôn.
Rồi sẽ có một ngừơi dắt em rời khỏi chốn cô đơn.
Nơi có chiếc lá Phong mỗi mùa thu rực lên màu lửa đỏ.
Tình yêu anh
Trái tim nâng niu cất riêng vào góc nhỏ
Làm bạn với nỗi buồn
Làm bạn với mùa Thu.
Em sẽ không chạm vào
dù thật khẽ những lời ru
Xin chiếc lá cuối cùng nơi anh đừng rời cây bay mất
Và mùa Thu của anh muôn đời hãy là mùa duy nhất
Anh yêu
Em sẽ không chạm vào
Mùa Thu nhé! ngủ yên
Chiều.
Em về nhặt chút hương phai
Mai em về
thăm xứ lạnh mù sương
tìm nhánh thông non xưa chung tay vun gốc
mấy mươi mùa trôi
mấy mươi mùa cô độc
có lẽ cỗi già trơ bóng ngóng xa xôi
Mai em về thăm
xuân chưa ấm nổi đất trời
tìm đến đồi Cù
tìm về khung trời cũ
bức rào chắn phân ranh
cỏ úa màu trách cứ
mỏi mắt tìm không thấy điểm hẹn xưa
Mai em về
nhặt vài hạt nắng thưa
nâng niu giữ bằng nhịp đầy khuôn ngực
nghe tích tắc tiếng thời gian thổn thức
thõng thượt câu chờ
rơi vỡ giữa bao la
Mai em về
gió kể chuyện
hôm qua
có một người đã bao lần đứng đợi
và một người vì đâu không kịp tới
loáng qua
lạc mất một nửa đời
Em về thăm
dường trễ hẹn
để rồi
thung lũng tình yêu chiều nay yên ắng quá
men lối tìm
toàn những gương mặt lạ
gió thở than
trầm đục điệu ru buồn
Nhặt chút hương phai
kỷ niệm trượt cuối nguồn
mang trở lại gửi miền quê nắng gió
mượn hơi ấm đang lượn lờ trước ngõ
ủ cho nồng và giữ đến ngàn sau
Mai em về thăm…
dù hư ảnh nhạt màu
23/02/2015
H.G (Tây Ninh)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét