Phiền não tức Bồ đề, chính bi kịch cuộc sống hướng tôi đến ánh sáng Phật pháp. Chưa hề được tham dự một khóa tu nào, cũng không có cơ duyên được thỉnh giáo những bậc chân tu cao minh, lời Phật đến với tôi chủ yếu từ những quyển kinh – luật – luận có may mắn được đọc, song thấm thía nhất, “ngộ” nhất chính từ cơ hội được gần những người có tâm, hiểu Phật pháp trước, hay những dịp được vãn cảnh chùa.
Hôm qua là một ngày mệt mỏi song rất vui Nắng nóng quá, quốc lộ 1 chói chang. Vậy mà tôi đạp xe đúng 32 cây số mỗi lượt để viếng mấy cảnh chùa. Không khí Phật Đản qua cờ xí thấy ở khắp nơi, chùa chiền được làm mới, sạch sẽ, thanh tịnh. Mỗi ngôi chùa dừng một chút, chắp tay lạy Phật, ngồi nghe các sư chỉ giáo, vậy mà về ngẫm lại thấy bao vấn đề vốn rối gắm nay đã được tháo gỡ. Vị Đại Đức ở ngôi chùa đầu tiên kể lại một câu chuyện: vị học giả nọ cái gì cũng biết, tự đại lắm, có khi thốt lời xúc phạm Phật pháp. Đại Đức hỏi đúng một câu: trong “cái gì ông cũng biết” có cái gì của ông không hay toàn từ sách vở, tri thức của người khác. Vị học giả ngẩn người. Đúng, cái biết máy móc có khi biến người tab thành cỗ máy ghi âm chính hiệu, máy móc đọc- nhớ- nói mà không nhận ra đấy toàn là tri thức của thiên hạ, mình chưa tự nghĩ được gì, chưa có phát hiện gì, đâu có lý do để mà ngãn mạn như thế. Câu chuyện hay, vì biêt đâu ta có khi cũng như vậy thôi. Phật bảo chúng sinh tự đốt đuốc mà đi, làm sáng hạt ngọc trong chéo áo, đánh thức cái mình sẵn có, chứ không hề nhồi nhét cái biết bên ngoài, của người khác vào đầu, thành “học giả” chứ không phải..học thiệt!? Thấm lắm. Đấy là “tiết học” thứ nhất, ở ngôi chùa thứ nhất. Ở ngôi chùa kế tiếp, thay vì ngồi tiếp khách, vị Chủ Trì lăng xăng mình trần hết khuân lại vác nước suối, rồi lau chùi quét dọn luôn tay, khách tự ái ngại. Nhưng từ giã rồi mới tự hỏi: đấy là cách tu đấy thôi, mỗi người có con đường riêng, kinh điển cũng từng nói đến. Ở ngôi chùa thứ ba, vị sư trẻ đạo mạo nghiêm trang gần như không nói gì hết, minh xin phép chụp một loát ảnh cảnh thanh tịnh, nhưng ngôn ngữ của chốn Bồng Lai chẳng phải mang nhiều thông điệp đấy sao? Ở ngôi chùa cuối cùng “tiết học” đau đầu hơn, nơi ấy có nhiều thị phi lam rối nhiễu người tu và Phật tử, chuyện đời xen nhiều vào Đạo với lắm chuyện khó tin, chỉ đọc chỉ nghe đã sốc. Không ai nói gì nhiều, duy vị tiếp tân nhắc đi nhắc lại: nhân – quả mà thôi. Đúng, thị phi cũng là nhân quả, không có gì ở ngoài nhân quả.
Đường về cái nắng không vơi, dừng ở một am tự vắng lặng. Vị Trụ trì trẻ cũng luận về thị phi như là cái gì tự nhiên, đương nhiên phải chịu, muốn tu phải vượt qua miệng lưỡi người đời, an nhiên tự tại, chuyện đời để đời giải quyết, người hư chứ đạo không hư. Nghe mà nhẹ lòng. Thỉnh một máy niệm Phật, về đến nhà mệt mỏi, giấc ngủ chìm trong tiếng Nam mô a di đà Phật. Một ngày học Phật trên đường, thu hoạch cũng nhiều. Mà ngày xưa Phật chỉ giáo chúng sinh cũng đâu có trường lớp gì đâu?
Học ở trên đường. Hè nắng quá…
N.T.C (Bạc Liêu)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét