Cây bút trẻ Vân Phi Con phố chìm vào trong màn đêm đen kịt, góc phố cô đơn ngồi nghe cây phượng già than thở, trút những phiến lá khô cuối mùa. “Ầu ơ, ví dầu cầu ván đóng đinh. Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh con qua…”, tiếng ru trong đêm vọng về từ góc phố xa. Ở nơi đó thấp thoáng dáng một người phụ nữ, gương mặt còn lộ nét thanh tú, tóc tai bù xù… ôm một hình nhân thơ trẻ… Người ta nói rằng người đàn bà ấy bị điên. Không bàn cãi gì nữa. Chắc chắn là thế. Nhưng nguyên nhân vì sao? Không ai rõ. Họ chỉ thấy hơn tuần nay, mỗi khi màn đêm buông xuống cái thành phố chật hẹp này thì quanh quẩn đâu đó dưới gốc phượng già có một người đàn bà ôm hình nhân hát ru như ma xui quỷ khiến. Ầu ơ ầu ơ…
Một đôi sinh viên trẻ đi qua, cô gái mặc chiếc quần bò ngắn củn cởn bó sát, lẳng lơ cười tình với chàng trai mang gương cận, họ ném một ánh nhìn sợ hãi về phía người đàn bà rồi vội vã lẩn khuất trong hốc tối của công viên. Còn người đàn bà vẫn hát ru lời ca ngọt ngào như nàng tiên cá, nhưng với tất cả mọi người thì lời hát đó khiến họ e sợ. Họ truyền tai nhau, đó là “tiếng gọi cõi khác, lời nguyền từ địa ngục”...
Nhiều câu chuyện đã được thêu dệt ra, li kì như trên phim viễn tưởng. Bà cô béo bán vé số kể, người phụ nữ ấy ngày xưa là hoa khôi của trường đại học Y, biết bao chàng trai theo đuổi, khiến bao người si mê. Nàng lẳng lơ đa tình cặp với nhiều đại gia, cuối cùng bị một ông chủ lớn, chủ tịch một ngân hàng ruồng bỏ, vì cô dính AIDS. Ông ta bắt cô phá cái thai trong bụng. Hành hạ đánh đập cô vì cho rằng cô đã truyền bệnh cho lão. Nhưng ai mà biết được, với cái thói phong lưu của những kẻ dư tiền thừa mỡ, thì chân dài gái điếm nào đó đã ban cho hắn cái món quà từ Tử Thần này. “Mẹ kiếp!”, hắn gào lên điên dại. Thế là hắn sắp toi đời. Và hắn muốn cả thế giới này cùng xuống địa ngục với hắn. Hắn tiếp tục đi tìm những cô chân dài khác. Vậy là món quà từ địa ngục đã được ban phát đến nhiều người… Bà béo hoác mồm: “Hậu quả nhãn tiền đó, chơi cho sướng rồi giờ dở người dở ma”. Rồi bà hướng mắt về phía đứa con gái vừa tuổi mười sáu, tóc tai nhuộm xanh đỏ tím vàng: “Mày liệu hồn đó nha con kia, có thân lo giữ, không tao giết…”.
“Không phải thế đâu!”, bác bán báo bảo: “Ngày xưa cô gái này hay đến đây mua báo, nghe nói yêu đương rồi sống thử với bạn trai, có con rồi bị thằng kia chối bỏ, một mình sinh con khờ dại, sống lại thành phố, đứa con được một năm tuổi thì hình như bị ngạt sữa. Đứa bé mất. Còn người mẹ thì ra nông nỗi này. Cũng tội…”
Vũ choàng mở mắt sau khi ánh sáng từ phía biển hắt qua cánh rèm cửa, sưởi ấm những lọn tóc đen nhung của cô. Trông cô đã tươi tỉnh hơn. Cô đã ở trong bệnh viện này hơn một tháng, đang dần phục hồi. Nhân, bạn cùng lớp của Vũ ngày xưa, giờ là giảng viên của trường đại học Y đã thấy cô trong tình trạng như thế. Anh xót xa vô cùng bởi một thời cũng từng mang lòng ngưỡng mộ Vũ, cô hoa khôi trường Y đẹp người đẹp nết. Anh đã đưa cô về trung tâm Thần kinh chữa trị. Chăm sóc cô tận tình.
– Vũ ổn chứ? Món canh này Nhân nấu đấy, Vũ ráng ăn cho khỏe nha!
Nhân đã biết chuyện của Vũ, nhưng anh không dám nhắc đến vì sợ Vũ lại rơi vào trạng thái hoảng loạn như trước… Nhân là con của giám đốc bệnh viện đa khoa Sài Gòn, khác hẳn với những quý tử hay ăn chơi, ngông cuồng và lẻo mép khác, Nhân điềm tĩnh và khá nhút nhát, anh đã mang lòng cảm mến Vũ từ lâu nhưng chỉ giữ riêng trong lòng mình. Nhân sắp lấy vợ, một người mà anh không yêu. Nhưng vì sự hứa hôn từ thuở còn hàn vi của cha mẹ anh với người ta, anh phải nghe theo vì không muốn ba mẹ phải buồn. Nhân là vậy, tình cảm nhưng thiếu quyết đoán.
Vũ vẫn lặng im. Sợi nắng quyện vào mi mắt. Nhòa ướt. Vũ nhớ đến Dương, chồng chị, là mối tình đầu cũng là mãi mãi… Chị nhớ lại cái nắm tay đầu tiên sau bao lần hò hẹn, run run trước con sóng ban chiều, anh nhìn cô ấp úng: “Hãy ở bên anh, mãi mãi, em sẽ hạnh phúc”, câu nói giản đơn thôi mà khiến tim Vũ như tan chảy. Anh hôn lên trán cô, cô cảm giác như chưa bao giờ mình được yêu thương đến thế. Vũ ôm Dương thật chặt, thật chặt… mặc cho trùng lãng khơi xa đang gào thét xô bờ.
Vũ chợt cười, nụ cười hạnh phúc của những nguyên sơ ngày cũ chứ không phải là nụ cười điên đại thất thần của khoảng thời gian vừa qua. Cô nhớ về cuốn truyện tranh Đô rê mon mà Dương đã tặng cô, anh đã bỏ ra hai tháng để vẽ và viết lời thoại cho cuốn truyện tranh này, kể về tình yêu của hai người. Như một câu chuyện cổ tích thời hiện đại, chàng trai phong trần đã gục đổ hoàn toàn trước sự thuần khiết của cô gái ngoại ô, đứa con của những cánh đồng bồ công anh trải hoa mung miên dưới nắng chiều. Như cái tên của cô – Tiểu Vũ, cơn mưa nhỏ trong lòng hạ, tưới mát những tâm hồn cô đơn, tâm hồn đã chằng chịt những nỗi đau của đổ vỡ. Dương yêu Vũ. Vũ là ánh sáng của cuộc đời anh. Là thiên thần mang anh ra khỏi những vô nghĩa cuộc đời. Vũ là tất cả đối với anh. Anh như thấy mình được tái sinh thêm một lần nữa. Người yêu đầu tiên của anh đã mất. Chàng trai mồ côi lang bạt khắp nẻo phương trời, sống bất định dạt trôi rồi trở thành anh sinh viên trường Y đầy bản lĩnh. Dáng vẻ phong trần và trầm lặng đã cuốn hút cô gái tinh khôi là Vũ ngay từ lần đầu gặp mặt. Vũ hiếu kì về gã trai bất cần nhưng đầy tài hoa này. Một lần đi sau, cô lấy hết can đảm và gọi: “Dương! Chờ em đi với”. Anh quay lại. Vũ cuống quá cúi mặt xuống. Dương để lại một ánh nhìn sâu hút hút rồi quay bước đi. Một khoảng trống lặng im vô tận… Vũ bỗng thấy mình chưa bao giờ vô duyên đến thế. Cô hoang mang. Giận và xấu hổ. Con người kia thật kỳ cục, đáng ghét. Sao lại có một tên ngang tàn và bất lịch sự như vậy chứ. Để rồi không hiểu vì sao, kể từ sau lần chạm mặt ấy, hình ảnh của Dương cứ vô tình hiện ẩn trong tâm trí của Vũ. Xuất hiện với cường độ ngày càng nhiều…
– Này kẻ đáng ghét. Tôi thích anh! Tôi muốn cho anh biết rằng từ thời khắc này hình ảnh của tôi sẽ thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của anh. Tôi mặc kệ cái vẻ ngoài lạnh lùng đáng ghét của anh. Mặc kệ nỗi cô đơn mà ngày ngày anh đang hò hẹn. Tôi… Tôi chỉ muốn nói rằng tôi thích anh. Thế thôi! Anh đã nghe rõ chưa?
Vũ mang chiếc gương cận, tóc búi cao, chiếc áo dài trắng tinh khôi còn thoảng hương hoa sứ. Vũ hay nhặt những cánh hoa sứ trong vườn để trong tủ đồ của mình. Cô thích chúng, thích mùi hương thơm dịu, thích màu trắng tinh khiết, thích tắm gội trong làn nước ấm trải đầy hoa sứ… Đôi mắt Vũ tròn xoe nhìn ngây thơ đến tội nghiệp. Cô nhìn thẳng vào mắt Dương, sợi mi dài rung lên trong gió, vài sợi tóc lạc bạn vướng trên đôi môi hồng. Nhìn Vũ trong trẻo và thánh thiện đến lạ kì.
Vũ thấy khó thở. Nhịp tim dồn dập. Có lẽ đó không phải là Vũ của thường ngày, cô thấy mình thật nông nổi. Nhưng Vũ thích Dương, một thứ tình cảm không căn nguyên, không rõ lý do. Dương như một ma lộ đầy huyền bí, nguy hiểm nhưng đầy cám dỗ. Vũ không quan trọng điều đó. Cũng không rõ nữa… Chỉ là cô muốn gần anh hơn. Cô cảm nhận được nỗi đau mà Dương đang cố giữ cho riêng mình. Vũ cũng cảm nhận được một trái tim ấm nóng sau vẻ lạnh lùng đáng ghét kia. Cô muốn gần anh, muốn sưởi ấm tâm hồn băng giá đó. Nhưng Dương vẫn im lặng. Một sự lặng im đến khó chịu. Và rồi, mọi chuyện đã đến với Vũ như thế này. Cô thấy mình thật ngốc nghếch và trẻ con. Vũ quay mặt đi. Đôi mắt ngân ngấn mọng nước sau những lời nói đầy mạnh mẽ…
– Này! Kẻ đáng ghét này cũng thích em. Mình hò hẹn đi. Em nghĩ sao nếu ta bắt đầu ngay ngày hôm nay. Ngay bây giờ…
Sự việc diễn ra ngay trên một ngã tư tuyến phố, khi đèn xanh đang lui dần về con số cuối, một chiếc xe máy trái làn đường đã vượt đèn đỏ va quẹt vào Dương. Anh đang chở Vũ. Vũ ngồi một bên và ngã ra lề. Dương cùng chiếc xe nằm giữa lòng đường, một chiếc xe tải lao đến…
Vũ hoảng hốt nhìn lại thì thấy Dương đã nằm trên vũng máu. Bất động. Đôi mắt anh vẫn mở, hướng về phía chị… Chị gào lên điên dại. Mọi thứ xung quanh bỗng tối sầm lại. Máu từ giữa hai chân Vũ rịn ra chiếc váy dài, đỏ cả góc lề đường…
Hình như những cột đèn giao thông chỉ là những vật trang trí của những con người vô ý thức. Họ có thể ngồi hàng giờ để tán dóc với nhau bên ly cà phê, có thể ngồi hàng ngày dưới nắng để chờ một hộp cơm miễn phí. Có thể đợi nguyên đêm dưới ban công ký túc để tặng một nhành hoa dại ven đường cho người phụ nữ họ đang theo đuổi. Thế nhưng trên giao lộ họ lại luôn tỏ ra hối hả bận rộn. Họ không đủ kiên nhẫn để đợi chờ dù chỉ vài giây... Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa. Chỉ vài giây thôi, vài giây đó thôi đã phá hủy hoàn toàn hạnh phúc của một gia đình bé nhỏ. Chỉ vội vài giây trong cuộc đời, đã mất hai mạng người…
Dương đã ra đi mãi mãi, đứa bé ba tháng tuổi còn chưa kịp tượng hình của Vũ cũng không còn giữ được. Sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện, Vũ đã trở thành một con người khác… Cô im lặng, không màng gì đến thế giới xung quanh. Cô rời khỏi nhà trở về nơi xưa tìm lại những hoài niệm cũ, lang thang nhặt những mảnh vỡ của thời gian. Rồi đau khổ chất chồng khiến người phụ nữ suy tâm loạn trí. Vũ nhìn thấy Dương đang cười với cô, thấy đứa con mũm mỉm gọi mẹ, với tay chạm vào đôi môi hồng của mẹ, chúm chím. Cô cất lời ru, da diết như quyến dụ tất cả những tín đồ của nỗi cô đơn, xa xót đến nao lòng…
Ánh mặt trời đánh rơi những giọt nắng ban mai trên mộ cỏ xanh, hình ảnh của Dương hiện ra với nụ cười hiền lành như lần đầu tiên anh nói thích Vũ: “Sống tốt nhé em, hãy sống cho cả anh và con”… Một nụ cười hiền dịu trên khuôn mặt thanh tú, một giọt nước mắt rơi nghiêng chạm vào đóa tim vỡ trên tay Vũ. Chưa bao giờ cô nhớ Dương nhiều đến vậy. Cô đã mang anh ra khỏi thế giới cô đơn. Nhưng giờ đây, chính anh đã bỏ cô lại thế giới ấy. Liệu ở nơi đó có thứ hạnh phúc nào nảy mầm sinh sôi trong đau khổ tuyệt vọng mà ngày xưa Dương đã từng chép vu vơ trong cuốn sổ tay của mình…
Bình minh
sợi nắng cong níu ngọn cỏ xanh
đọt sóng hương trầm tan mắt gió
anh chợt nhận ra một điều bé nhỏ
có những hạnh phúc đơn sơ mà mỗi ngày đều trổ mầm từ phía
cô đơn...
– Bài thơ viết về những ngày anh không em, ta chưa thuộc về nhau, và những nỗi đau dành cho anh em chưa bao giờ hỏi đến. Nhưng em cảm nhận được sự ghê gớm của nó qua đôi mắt của anh. Em không muốn như vậy đâu. Em không muốn. Sao cuộc đời này tàn nhẫn với em quá vậy? Sao lại mang anh và con ra khỏi cuộc đời em? Em sẽ sống sao khi không còn người mình yêu thương nhất? Liệu có hạnh phúc nào trổ mầm từ phía cô đơn dành cho em không anh?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét