Em từ ngôi mộ bước ra
Ta từ trong cõi ta bà về thăm
Trăng tròn vào một đêm rằm
Với manh chiếu rách, ta nằm bên nhau.
Em như phép lạ nhiệm mầu
Đã nuôi ta suốt kiếp sầu đa mang
Em về trần thế nhân gian
Hãy vui cho trọn đêm vàng ái ân
Rồi mai cách biệt nghìn trùng
Còn mong có lúc tương phùng nữa sao?
Giật mình, là giấc chiêm bao!
Đã cho ta được đón chào cố nhân
Giờ, em vẫn rất ân cần
Mãi nuôi ta sống giữa trần gian thiu
N.T.T (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét