BÀI THƠ CUỐI CHO ANH - Thơ Huỳnh Gia
Thứ Hai, 1 tháng 6, 2015
Cho những ngày biết Nhớ
(Tặng anh - Người Hà Nội của ngày xưa tôi)
Bài thơ này bài thơ cuối... cho anhCho Hà Nội xa em rồi... xa quáSóng cuộn lòng em - sóng vô tình đến lạXô dạt nụ cười - xô dạt cả ước mơ
Xa anh rồi vụng dại những vần thơĐêm cô đơn - một mình em đứng đợiAnh bên ai, ngọt ngào tình yêu mới...Đông đến phương người - sao tuyết giá nơi em?
Biết tìm đâu từng giây phút êm đềmTa trao nhau những vần thơ ngọt lịmKhoảng cách xa - từng nhịp tim lên tiếngHai nửa địa cầu - đêm thức với hoàng hôn
Em xa anh chết một nửa linh hồnCòn một nửa lặng im tìm quên lãngHương tình yêu tưởng chừng như gió thoảngCó ai ngờ thấm đậm khó mờ phai.
Chiều... từng chiều trong nỗi nhớ quắt quayNhớ Hà Nội, dù chưa lần gặp gỡMình xa nhau tại vì đâu anh hởĐể Đông dài ngơ ngẩn ngóng mùa Xuân
Đêm có về, xin đêm hãy đi nhanhĐừng lang thang tìm bóng nhau khắp ngõBước chân ai dẫm bừa từng vạt cỏCỏ nát nhàu - cỏ sẽ khóc vì đau
Biết bao giờ Hà Nội thấy mặt nhauĐể em biết tình yêu còn ở lạiĐể em biết anh còn bên em mãiMà rời xa miền hư ảo mịt mù!
Chuỗi ngày dài - còn lại một màu thuLá vàng rơi... em một mình đuổi bắt...Nỗi buồn rơi - em một mình đón nhặtBởi bây giờ anh xa quá... thật xa...
Cho người viễn xứ
Anh hãy về với quê Mẹ đi anh!Xuân vừa hay cây lộc vừng đổ láCả không gian rực vàng… Ôi, đẹp quá!Tựa trời Tây chợt thu đến một ngày...
Anh hãy về thăm Hà Nội chiều nay Đuổi bắt nắng mỗi khi trời lộng gióNgắm hồ Gươm lững lờ màu ráng đỏNgắm những cánh diều bay lượn giữa trời cao
Anh hãy về quê Mẹ để.. .gần nhauhơn một chút mà đo lường nỗi nhớChừng một chút mà lắng nghe hơi thở…của vầng trăng đêm khuyết nửa ơ hờ
Anh hãy về lay tỉnh những câu thơCòn say ngủ trên dòng sông ký ứcKhông có anh, thơ và đêm thổn thứcAi vỗ về trong mỗi giấc chiêm bao?
Lá lộc vừng trải thảm những lo âuBao nhiêu lá bấy nhiêu lời muốn ngỏ …Rồi im lặng ...chờ nghe lời của gióNói thay người đang sống kiếp ly hương
Những trái tim phiêu bạt khắp muôn phươngHạnh phúc không, nửa địa cầu xa tít?Ngoảnh nhìn lại nẻo đường quê mờ mịtBước chân quên như chùng giữa cuộc đờiQuay trở về, Anh nhé! trở về thôi…
19/02/2009
Viết cho mùa Vu lan
Ta nhặt được một cành hồng người vô ý đánh rơiLen lén cài - vài giây... trên ngực áoDẫm mạnh vào đời - mỉm cười gượng gạoNhư muốn nghiến nỗi buồn nát vụn dưới gót chân
Mùa vu lan đến gần...Đêm - như thấy bóng hình mẹ in hằn trên liếp váchThoăn thoắt những mũi kim - vá mảnh đời chật vậtNhư cố vá víu niềm tin bằng lo toan tất bậtHy vọng một tương lai...
Cứ ngỡ như vừa mới hơn ngàyGiọt nước mắt mồ côi còn chưa kịp lạnhĐêm cuộn mình trong chăn ấmNhớ quá mái tranh nghèo rộn rã tiếng đùa vui
Bất giác xoay nghiêng - ngước mặt nhìn đờiNhìn khoảng trời bao la phía trướcXòe tay đếm cho mình những dọc ngang trầy xướcĐếm cả hơn thua - cả những điều mất - được .Mà thương hạt nắng chiều đang cố soi rọi những tàn cây
Mùa Vu lan đến gần hơn...Bất giác thèm được nghe tiếng mẹ la rầyThèm được sấp mình nhận roi mỗi khi lầm lỗiThèm quá những đêm lạnh co ro trong vòng tay gầy cỗiHay bó gối co tròn - nghe kể chuyện ngày xưa...
....
Ta nhặt được một cành hồng trong buổi xế trưaĐảo mắt nhìn quanh muốn tìm xem ai là người vô tâm thếMắt dường ngân ngấn lệBất chợt nghe lòng nhói một niềm đau…
22/08/2012 (06/07 al)H.G (Tây Ninh)
Tags:
Huỳnh Gia,
Thơ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét