cây trụ điện đầu hẻm ra vào
vướn chân người đi có thể bứng lên và dời chỗ khác
ý đảng lòng dân chỉ cần có vậy
nhưng bao năm rồi vẫn cứ nôm na
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Quê quán: Quế Lộc – Quế Sơn – Quảng Nam
Địa chỉ: 261/27/21D Hà Huy Giáp,
P. Thạnh Lộc – Quận 12 – TP. Hồ Chí Minh
Điện thoại: 0937.390.074
_____
01.- XIN CHỚ NÓI THÊM GÌ
cây trụ điện đầu hẻm ra vào
vướn chân người đi có thể bứng lên và dời chỗ khác
ý đảng lòng dân chỉ cần có vậy
nhưng bao năm rồi vẫn cứ nôm na
hệ thống giao thông phối hợp sẽ là
ống, cống nước, điện, cáp ngầm … cùng thi công một lúc
đâu đến nỗi người nầy vừa lấp xong thì kẻ kia hùng hục
xới tung lên, ôi đất đá tội tình
chìa khóa mở cửa văn minh
giáo dục luôn luôn đứng đầu quốc sách
song bao nhiêu lần cải cách bấy nhiêu lần xem lại
tiền của dân thay giấy lộn học trò
bệnh viện bệnh nhân ngồi bó gối buồn xo
nằm chẳng đặng, đứng chẳng xong kéo nhau ra hành lang hóng gió
tình trạng quá tải tăng dần theo viện phí
tỷ lệ nào cũng thấp hụt chênh chao
bốn mươi năm dân chúng tự hào
đảng chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ
tuy còn kẻ ăn xin nhưng tuyệt nhiên không có người chết đói
quan ở nhà to dân bé nhỏ ở nhà vừa
tôi làm thơ thỉnh thoảng dầm mưa
nghe buốt giá tâm hồn thi sĩ
thương lũ trẻ vùng cao mút ngón tay chân trần áo vá
túm đầu nầy bật bã đầu kia
tôi làm thơ đôi lúc lia thia
hạt lúa lép mỏng tang mùa hạ
thương cái nắng miền trung trốn đâu cũng tầm bốn mươi độ cả
em bé chăn dê bỏ học tuổi dậy thì
bốn mươi năm xin chớ nói thêm gì
chiếc xe máy tôi đi cái iPhone tôi lướt web
không mang nhãn hiệu Tàu thì cũng made in Nhật, Hàn, Mỹ …
rất thanh tao nhưng vẫn đục ao làng
02.- HÈ VỀ
hè về con nít của tôi
nhảy cò cò bỏ quên đôi dép cùn
góc sân dỉu dả vệt bùn
lăn quăn chiếc lá gió dùn thời gian
hè về bống bống bang bang
viên bi bắn chệch chạy sang hàng rào
rưng rưng vai áo gai cào
sợ mẹ la trốn bờ ao suốt ngày
hè về con nít loay hoay
ngắt bông bụt đỏ biện bày cổ quân
dăm ba đứa lại quây quần
chụm đầu nhổm đít đánh vần câu thơ
hè về lúng liếng giấc mơ
giật mình níu tiếng gà tơ gáy nhầm
bàn tay con gái ai cầm
lần đầu tiên đứng vái thầm đừng buông
hè về tội lắm nỗi buồn
thời con nít đứa cởi truồng tắm mưa
chạy vòng quanh hết ngày xưa
bàn chân chạm trái đất vừa chênh chao ...
03.- ĐỜI KHÙNG
đập tét đít con đề ra trật lất
chị buông chiều xỏa biếc giấc mơ xanh
má hồng ném thững thừ qua ngõ gạch
rêu đa tình xăm thủng gót chân sen
trưa kẽo kẹt cơ hồ tre nhún nhẩy
gió chùng chình là lụa lướt trời mây
chim quyên đổ não nùng đồng khô hạn
cạch lăn đùng lũ trẻ chạy lông nhông
thằng rể cộc nhát gừng con vợ dại
đất bán rồi cạy cục gốc mù u
nhét hạt đậu chẻ đôi vầng trăng khuyết
đợi giao mùa biến tấu khúc đồng dao
em bỏ học nửa chừng đi làm mướn
chiều quay đầu chạm cuộc rượu liêu xiêu
mảnh vườn nhỏ đẫy đùn bao số phận
vốn quê nghèo nợ khoét lỗ chân trâu
người xa xứ lâu ngày về làng cũ
giẫm tan tành bóng nắng ngã rưng rưng
tiếng tu hú nửa chừng vang đứt quãng
vắt bên đường vỡ vụn ánh tà huy
đêm lạch tạch côn trùng hoang tặc lưỡi
gốc rạ đồng ếch nhái nhảy loanh quanh
câu thơ cũ chong đèn soi tóc bạc
chổng mông lên viết tiếp chữ đời khùng!
04.- QUI HOẠCH TREO
tấm pano qui hoạch dựng lên
bầy chim sẻ tha cộng rơm cuối cùng bay biền biệt
bác nông dân đội chiếc mũ bảo hiểm
trở thành bù nhìn
đàn bò gặm nốt bóng mình
trước khi mặt trời từ giã cánh đồng trở về hốc núi
nơi con người trước đây lủi thủi
sống như loài dơi
tấm pano khuôn mặt rạng ngời
cặp vợ chồng trẻ dắt đứa con vào siêu thị
những tòa nhà mang tầm thế kỉ
bên cạnh dàn xe sang
khu đô thị mới khang trang
mọc lên từ cánh đồng hàng ngàn héc ta lúa nước
mọc lên từ cái đầu đêm trước
cách mạng vô sản hình thành
tấm pano sau cơn bão hoành hành
chiếc khung sắt gồng lên lột trần sức mạnh công nghiệp
chị ve chai bẻ ngón tay chép miệng
tiếc đĩa cơm gà
Miền Trung nắng cháy thịt da
cơn gió Lào giống đường gươm của tay sát thủ
chẳng chừa ai ngoại trừ tấm pano bụi phủ
trầy trật đợi vốn đầu tư
cánh đồng tội nghiệp gần như
sa mạc hoang vu gắn sau lưng tấm pano qui hoạch
bầy chim sẻ bay về ỉa toạch
rớt xuống đầu gốc rạ trắng phau ...
05.- KHÔNG ĐỀ THÁNG SÁU
rốt cuộc rồi phải bỏ ra
chiếc líp sợi sên cái lốp mòn không xài được
chỉ có điều vất đi lại tiếc
nên đành lòng tự phế liệu cuộc chơi
những loại đồng nát rải rơi
ném vào đâu cũng sợ môi trường ô nhiễm nặng
xới lại bao điều cũ kỹ
sẽ mới dần trong chính mắt ta
vết thương lòng lành lặn thị da
thời gian càng lâu vết sẹo càng mờ dần khi có thể
trách chi đêm trời chuyển
rã rời đau y hệt phút lâm bồn
chuyến xe đời bon bon
chở theo bao nhiêu khuôn mặt người vuông tròn mếu mó
chạnh buồn mỗi khi hỏng hóc
chợt vui lúc thanh thản nghỉ ngơi
rốt cuộc rồi cũng đến nơi
kê chiếc bàn lệch hẳn một bên gọi là chung số phận
nhặt con ốc vặn vào khung lận đận
tạo thăng bằng nâng bước ta đi …
06.- MƯỜI LĂM NĂM ĐI DẠY
cỏ ven đường chẳng chịu tàn
cứ xanh như thể gái đang xuân thì
rộn ràng mỗi bước em đi
mỗi mai lên cũng như khi chiều về
ngày mưa thì rất dầm dề
nghe chừng rất lạnh và tê tái tái lòng
nước như con nợ lòng vòng
cuốn theo em ngược lên dòng thời gian
mưa qua rồi nắng ngập tràn
bụi ven đường bắt đầu bàng bạc bay
từng làn gió cũng loay hoay
cũng mang theo ít nhiều ngày hanh hao
mười lăm năm tưởng chiêm bao
tưởng như vừa mới hôm nào, hôm qua
cúc ven đường nở ngàn hoa
phấn son em cũng nhạt nhòa từ lâu
mười lăm năm tưởng đẩu đâu
mới vừa đây đã bên cầu chơi vơi
học trò lũ lượt xa khơi
còn em vẫn một mình bơi sông chiều …
Quảng Nam, 6.2025
07.- AI ĐÁNH THẮNG AI
tôi biết chắc một điều
anh sẽ tiến thẳng vào Sài Gòn
bởi vì không có con đường nào khác
còn tôi chạy ngược trở ra
do quá trình nhầm lẫn giữa đường và ngõ
giữa phố và làng
anh quân phục đàng hoàng
tay cờ tay súng đi về phía Dinh Độc Lập
còn tôi cởi áo tháo giày thậm chí quăng luôn cả súng
chỉ giữ lại chiếc quần đùi
khi hết khả năng phân biệt giữa công và tội
giữa bạn và thù
tôi biết anh sẽ chải lại mái đầu
đứng trước gương soi để nhận ra mình là ai
trong ngày ba mươi tháng tư lịch sử
còn tôi chạy vào nhà dân xin tô cơm nguội
chẳng cần biết mình là ai
vì ai muốn sống cũng cần phải ăn
anh chuyển sang làm cán bộ
lãnh đạo nhân dân xây dựng chủ nghĩa xã hội
tôi làm tù binh tập trung cải tạo
quay ngược lên rừng cuốc đất trồng khoai
mãn hạn tù tôi được tự do
người Mỹ cưu mang trở thành Việt Kiều cộng sản
bây giờ con anh con tôi
sống chung trong một quốc gia tư bản, đi cùng chuyến xe buýt
học chung trường đại học, nghiên cứu chung kẻ thù
kết luận chung chiến tranh bắt đầu từ người đàn ông chưa vợ
không xác định giữa đàn bà và con gái
giữa sinh lí và sinh tồn
tôi biết bốn mươi năm qua có nhiều chuyện để nói
nhưng bốn mươi năm sau liệu có nói nên lời
khi con anh và con tôi trở thành chồng vợ
ông ngoại và ông nội
ai đánh thắng ai
có nước hỏi ông Trời!
08.- THỨC ĐÀN BÀ
thức đàn bà lẫy bẫy trong em
hơ bàn tay lên cái nắng tháng tư không đủ ấm
giọt nước mắt hóa thành vương miện
đội nỗi buồn ngọn cỏ cú miên man
bến sông xưa nắng cả dát vàng
ông lái đò tháp thời gian vào mái chèo gãy khúc
cánh lục bình lờ đờ theo số phận
sóng vẫy vùng mặc cả hoàng hôn
bóng tre già khuất nẻo cô thôn
mùa đỗ chín chia ước mơ thành vuông đời đen đỏ
em trốn giữa thực hư thời con gái
đợi anh về làm vợ thử một đêm
thức đàn bà len lỏi trong em
mảnh trăng mười bốn găm vết thương đến kỳ tái phát
ngọn gió hoang cuối đường lầm lạc
vào miền xanh con gái ngỡ ngàng
ngày mới đến hoa cỏ rộn ràng
con ong vẽ một đường vòng quanh giàn mướp
lời nhạc sến ru nỗi lòng khắc khoải
chìm trong em lặng lẽ thức đàn bà
09.- CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ
có những chuyện bây giờ mới kể
cộng rơm vàng trước lúc hóa phận tro
cũng đã xanh hàng trăm ngày cốt để
cho đòng đòng căng sữa hạt thóc no
chiếc áo cũ trước khi thành mớ giẻ
khoác vào người cho đủ ấm ngày đông
đôi giày rách chau mày thân dâu bể
mang vào đời đâu dễ tháo dây oan
mảnh vườn xưa con chim chuyền làm tổ
trước khi bay bỏ ngõ tiếng hót mừng
vài bụi chuối phất phơ cơn bão tố
chụm đầu nghe dăm bảy quả chín lừng
có những chuyện bây giờ ngồi kể lại
gót sen em một thuở dấu chân phèn
đồng sâu hút vãn mùa tu hú gọi
về ăn cơm đứt quãng giọng trai nghèo
bầy con nít ngồi khoanh tay chờ đợi
chiếc mo cau rớt thủng ngõ trưa gầy
chưa kịp kéo tuổi thơ đà trượt mất
đôi dép cùn một chiếc giấu sau lưng …
10.- THỨC TIẾNG VE
tiếng ve nghe rất chi gần
nấp nơi đâu cũng ran lần lần ta
con đường thôn bóng tre ba
bốn năm đứa túm tụm à í ơi
tiếng ve khẽ chạm lại thời
chạy ùa khỏi cánh đồng phơi nắng vàng
chia phe đánh giặc giữ làng
bên nào thua cõng mây ngàn diêu dao
tiếng ve se giấc chiêm bao
ngắt bông phượng kết vòng trao tay người
sân trường rộn rã môi cười
tan vào gió cuốn bay mười phương xa
tiếng ve theo gót phong ba
cùng cơm áo dắt díu qua tháng ngày
chiều chiều nâng cốc rượu say
hai li cạn một li đầy cụng nhau
tiếng ve be bé vườn sau
nơi bời bời gió thốc nhàu áo xưa
em ngồi nghiêng nỗi nhớ vừa
rơi ra từ nét mực chưa ngã màu …
tháng 5, 2015
(0937.390.074)
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ TP.HCM ngày 13.6.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại. _______________________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét