Vậy là cũng có lúc chúng ta gặp lại nhau
Để nói những câu mà chẳng bao giờ ta thay đổi
Để nhìn lại một chặng không dài những nông nỗi
Để một lần hâm lại mối duyên xưa
Lũ con chúng ta đang lớn từng ngày
Và lẽ tự nhiên chúng ta cũng đang trì kéo
Những kí ức, những hình dáng thuở nào
Ôi, bạn của mình, cũng có lúc tụi nó là đàn ông
Và tất nhiên nhờ chồng nó mà nó cũng thành đàn bà
Nghĩ cũng lạ, vì dù cho các bạn là ai đi chăng nữa
Vì khi gặp lại cũng vẫn vậy mà thôi
Đôi khi tôi tự hỏi cuộc đời của mỗi chúng ta
Vì cớ gì chúng ta đầu thai vào một lớp
Và tại sao lại vui không tả
Những con người không thể có lần hai
Tớ biết các bạn có bao nỗi lo toan
Là chồng con, vợ, người yêu nheo nhóc
Nhưng biết sao được khi cuộc đời là thế
Vì ta mê nên ngự chốn trần này
Và vẫn vậy nơi đây là thế
Là nụ cười, là nước mắt, là yêu thương
Là nỗi đau, nỗi thất vọng, hân hoan
Là hạnh phúc, là hoang mang, là hy vọng
Kể cả chúng ta chẳng còn gì nữa
Mà có là gì chăng nữa thì cũng chẳng sao
Vì chưa bao giờ chúng ta hết yêu thương
Vẫn tự trong thâm tâm chúng ta sâu thẳm
Lời chúc phúc tận đáy lòng vẫn đó
Thấy bạn cười là mãn nguyện lắm rồi
Có cần gì nữa đâu
Bạn nó có chồng yêu nó
Bạn nó có vợ yêu nó
Bạn nó có gia đình li ti để trở về
Bạn nó có cái để lo toan
Và chỉ mong nó trân trọng những giây phút đó
Những giây phút hiếm hoi của đời người.
J.D (TP. HCM)
(*) Bài thơ này tôi ghi lại cảm xúc khi gặp lại những người bạn của mình thời kỳ học cấp 3, trong một dịp dự đám cưới của một thằng bờm, bạn cùng lớp sau bao năm không gặp. (J.D)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét