Chẳng biết từ lúc nào, mưa xuất hiện trong những kỉ niệm. Dường như, chốn hẹn hò nào của kỉ niệm cũng đều gắn chặt dấu của mưa. Ngày còn bé, mỗi lần trời mưa là thích lắm. Tôi cùng đám bạn cứ quấn lấy những hạt mưa, nô đùa và thả vào ấy nụ cười trong vắt đến đáng yêu. Cho tới bây giờ thì kỉ niệm và mưa hòa là một. Chỉ khác là mưa của bây giờ ngoài những kỉ niệm thì nó còn được đệm bởi những nốt nhạc trầm bổng, những cảm xúc đôi khi vỡ vụn… Mưa của bây giờ buồn hơn và thật khác. Mưa của bây giờ không phải là lao ra những con đường quen và nghịch vội những hạt mưa, không phải là những trò chơi mà ngày bé vẫn thường làm, không phải là nằm bên mẹ nhỏng nhẻo về thế giới đầy màu sắc ngoài kia. Mưa của bây giờ là quấn mình trong chiếc chăn và khóc thút thít vì những cảm xúc chẳng đẹp như ngày đã qua. Mưa của bây giờ là chìm đắm trong những bản nhạc không lời buồn đến nao lòng, mưa của bây giờ là ánh mắt ngây ra và rất khác, rất lạ mà cũng rất sâu.
Một ngày mưa dài và hàng tỉ những dấu chấm hỏi quẩn quanh, liệu thế giới trong mắt ta không thể ngừng thay đổi ư! Không thể nhìn về mưa như ngày còn bé sao, vì sao thế…Vì đã lớn ư, cái cảm giác chấp nhận mình thay đổi đã rất khó khăn, cái việc nhìn về mưa và mang trong ấy những cảm xúc của nỗi buồn còn tệ hơn rất nhiều. Vậy đấy, mưa là tri kỉ nhưng đôi khi mưa là cuốn tiểu thuyết dài tập mà cái kết chẳng hề có hậu. Sự thật ấy khiến người ta hụt hẫng, đắm chìm vào những cảm xúc thật buồn và mưa, mưa chính là người viết nên câu chuyện buồn dài tập và không có hồi kết …
Khoảnh khắc, nhìn thấy mưa buông mình rơi xuống những ô kính của buýt, mưa bủa vây và bao trùm khắp mọi nẻo, những tiếng mưa va chạm với mặt đường, ô cửa và tất cả những hạt mưa tuôn thành dòng cứ trôi đi và chảy mãi khép nép trên ô cửa kính, làm mờ đi cái khung cảnh những chiếc xe vội vã trú mưa, những con người nép mình co ro bên vệ đường, những cảnh người ta chạy đi núp mưa chứ chẳng ai thảnh thơi mà vô tư đắm chìm một cách hồn nhiên như ngày còn nhỏ.
Mưa trong con mắt của cô gái hai mươi là những cái khe khẽ thổn thức khi mưa rơi, là nỗi nhớ nhà khi nghe tiếng mưa va chạm và hòa lẫn cùng khung cảnh chung quanh, một bản nhạc buồn và rất nao lòng. Mưa và mưa, cô gái và những giọt nước mắt lăn dài, cuộn tròn và rơi rớt cũng giống những hạt mưa đang rơi ở ngoài kia…!!!
J.T.T (ĐH Khoa học xã hội và Nhân Văn TP. HCM))
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét