ĐÀ LẠT MÙA THU
Tôi trở lại Đà Lạt mùa thu vắng
Hàng thông buồn hát mãi khúc phân ly
Liễu ven hồ lá rũ ngọn sầu bi
Phố hiu hắt chạnh lòng ai đứng đợi
Tím khói sương nghe sầu lên vời vợi
Ánh đèn đêm không ấm nỗi một khung trời
Em thật gần nay đã quá xa xôi
Nghe lạc lõng giữa màn sương lạnh giá
Vẫn Đà Lạt mà sao nghe thật lạ!
Suối vẫn reo, hoa vẫn nở thật yên bình
Nghe hồn minh chìm đắm giữa vô minh
Trong tiếng gió rì rào hương thạch thảo
Đêm cao nguyên trăng vàng in vạt áo
Bóng ai qua lộng lẫy giữa vô cùng
Chợt bàng hoàng lay động tiếng chuông ngân
Phút tưởng niệm tháng ngày yêu dấu cũ
Đà Lạt thơ! Hoa đầu đời hé nụ
Nước hồ trong như sóng mắt yêu kiều
Tôi một mình thắm đượm nỗi cô liêu
Nghe thu hát giữa ngàn hoa tịch lặng
GỌI
Ta gọi nghìn trùng soi bước em
Gọi thu cho mắt ướt vai mềm
Gọi trăng biêng biếc vờn trong lá
Gọi gió thì thầm trên tóc tiên
Ta gọi hoàng hôn sương khói bay
Gọi mây cho dáng liễu hao gầy
Gọi nắng hanh vàng lên áo mộng
Đông về gờn gợn gió heo may
Ta gọi những ngày thơ ấu xưa
Vườn ai hoa dại nở bao giờ
Bên hiên những đóa tường vi tím
Gọi những mùa vàng hong nắng trưa
Ta gọi mi sầu buổi tiễn đưa
Thiên thu cây rũ bóng ven hồ
Gọi sao cho thắp ngàn nhung nhớ
Gọi mãi tên người trong giấc mơ!
Q.T.D (An Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét