SẮC TÍM BẰNG LĂNG
Tím cả một khoảng trời mong nhớ
Mùa hạ trôi trong sắc bằng lăng
Những con đường học trò thơ dại
Bỗng gọi về ký ức râm ran
Tuổi nhỏ ơi, có gì hoài vọng
Một màu hoa ngơ ngác ước mơ
Cứ thèm sống mãi ngày xưa ấy
Trang vở buồn hé mở vần thơ!
SÔNG VẮNG
Gặp sông như gặp người dưng vậy
Hững hờ bỏ bến, hững hờ quên
Chỉ khi chợt nghe chiều vắng lặng
Mới biết lòng mình đã lênh đênh!
TƯ VẤN
Tự mình đi hỏi bóng mình
Đường xa vạn dặm gót tình nơi đâu?
Tự mình đi hỏi nông sâu
Trăm năm chốc lát qua cầu lãng quên!
NHỚ HOA
Chỉ còn nhớ cánh phượng mù khơi
Mùa hè giăng mắc bao kỷ niệm
Áo em thưở sân trường mười tám
Như mây bay trong ký ức nhạt nhòa!
ĐƯỜNG CŨ
Cơn mưa mùa hạ bất ngờ
Chân qua đường cũ ai chờ ai đây
Bàn tay lạc mất bàn tay
Chiếc ô kỷ niệm cũng bay mất rồi rồi!
CỬA SỔ THỜ Ơ
Đã lâu không về tựa bóng râm
Cửa sổ thờ ơ như lời hẹn
Nhắc nhau chốc lát càng thăm thẳm
Để bóng người chìm xuống lặng thinh!
B.Đ.A (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét