Trong những ngày cuối hạ, lòng chợt buồn, chợt tái tê, ngày chia tay sắp đến rồi. Có lẽ trễ, vầy là kì nghỉ năm nào cũng luôn đến muộn. Có một điều chắc chắn là giờ đây tôi rất nhớ, nhớ những người bạn văn, bạn thơ tuổi trẻ. Nhóm người trẻ đam mê văn thơ của chúng tôi đến với nhau rồi trở nên thân thiết chỉ bởi những tiếng thơ – tiếng lòng trong quãng đời sinh viên đầy mộng đầy mơ.
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Quê quán: Tiên Phước – Quảng Nam
Hiện đang học tại lớp báo chí k13 CBC, Trường ĐH sư phạm – ĐH Đà Nẵng
Thành viên CLB Văn Thơ, trường ĐH Sư phạm – ĐH Đà Nẵng
Phone: 01686 642 109
_____
NHỚ NHỮNG NGÀY THƠ
Trong những ngày cuối hạ, lòng chợt buồn, chợt tái tê, ngày chia tay sắp đến rồi. Có lẽ trễ, vầy là kì nghỉ năm nào cũng luôn đến muộn. Có một điều chắc chắn là giờ đây tôi rất nhớ, nhớ những người bạn văn, bạn thơ tuổi trẻ. Nhóm người trẻ đam mê văn thơ của chúng tôi đến với nhau rồi trở nên thân thiết chỉ bởi những tiếng thơ – tiếng lòng trong quãng đời sinh viên đầy mộng đầy mơ.
Chỉ cách đây mấy tuần thôi chúng tôi còn tụ tập tại nơi đây, còn chia sẻ với nhau những bài thơ viết vội, những câu văn chắp nối, tại nơi đây, dưới mái trường nầy. Ngôi trường nơi tôi đang học tập có một không gian tuyệt vời, không gian sư phạm đầy cây xanh, bóng mát, hoa rơi. Còn nhớ những bước chân bước vội tụ tập với nhau để sinh hoạt thơ văn. Chỉ có mấy người thôi, hiếm hoi lắm. Chúng tôi đã viết ra những vần thơ lòng thật đặc biệt để đọc cho nhau nghe, để chia sẻ cảm xúc và thậm chí là để bình luận, nói chuyện phiếm quanh quẩn chuyện văn đàn, văn nghệ. Những người bạn của tôi có một tình yêu đặc biệt với thơ, chỉ đơn gian là thích, là giãi bày…
Tôi cũng vậy. Có nhiều bài thơ đong đầy cảm xúc có khi già dặn, có khi thơ ngây, có khi trầm buồn nỗi nhớ nhà, nhớ người yêu, lại có lúc xúc cảm trước vẻ đẹp của cuộc sống. Dẫu biết là những vần thơ, câu văn còn non nớt nhưng khát khao chia sẻ luôn đong đầy, những ưu tư còn nặng vương mang. Cảm xúc bất chợt tuôn ra chỉ đơn giản như vậy. Có những ngày chán nản, một người bạn thân thiết của tôi đã từng động viên: văn thơ là linh hôn cuộc sống, tự dưng tôi nhớ mãi câu nói ấy. Thật khó tưởng tượng cuộc sống sẽ khô khan thế nào nếu không có văn thơ. Thỉnh thoảng thì tôi cũng có viết, có chia sẻ đôi bài thơ, tản văn nhỏ. Mùa hạ sắp qua đi để nhường chỗ cho sự luân hồi của trời đất, mùa thu – mùa của thi sĩ sắp đến. Dẫu chỉ là một người trẻ lâu lâu mới viết nhưng trái tim tôi không khỏi rộn ràng chào đón những ngày đẹp dịu dàng đắm say, mùa của ngọt ngào xưa cũ.
Tạm biệt những người bạn của tôi để vội vàng trên chuyến xe về quê, vội vàng cất bước vào vòng tay của mẹ cha nơi gốc làng, gốc xóm. Tự dưng tôi lại nhớ những ngày sinh hoạt ấy, những tiếng lòng còn dang dở mãi mãi dâng tràn trong trái tim của những người trẻ. Dẫu chỉ là phong trào thơ và thơ phong trào nhưng tôi mãi nâng niu, trân trọng những bài viết nhỏ ấy. Những tiếng cười, những tiếng nói, những phút thẩn thơ của những sinh viên còn đang trên giảng đường có lẽ phải tạm dừng tại góc sân trường nầy… Tôi lục lại mấy bài thơ cũ mà mọi người đã từng chia sẻ, bất chợt lắng đọng với khúc thơ của Huyền Trang (Hà Tĩnh), sinh viên năm cuối sư phạm Văn và cũng là người chị, người đã động viên tôi rất nhiều:
em đi nhặt những thứ lẻ loi
của những chiều tàn hoang mảnh vỡ
nhưng
màn đêm
không phải là phép màu gắn lại
ngày nắng lên nhật khuyết một góc màu...
Rồi thời gian cũng trôi đi, gày mai đây phải tạm biệt kì thi vội để chia tay những ngày thơ. Lặng nhìn cánh phượng vẫn mãi tuôn rơi, bông bằng lăng chiều tím buồn như đưa tôi vào giấc mộng mùa hè đầy nung nấu, khát khao đi tìm. Và dĩ nhiên, văn thơ cũng như nắng, sẽ không bao giờ tắt trong tôi. Tiếng lòng xưa sẽ không bao giờ chết, như niềm đam mê trên những trang thơ mãi còn, mãi dở dang…
Đà Nẵng, 16.6.2015
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Nam ngày 16.6.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại. _______________________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét