Trời trở chứng, mưa rỉ rả cả ngày. Con hẻm dẫn vào nhà bà Ni nước lềnh làng. Tiếng bô xe ngậm nước, kêu bùm bụp rồi tắt ngúm. Bà Ni vừa đẩy xe, miệng không ngớt chửi thề. Bà chửi hết bộ giao thông đến bọn phụ hồ cầu đường rồi chửi luôn những người hàng xóm giàu có, cứ xúc đất đổ nền cao mãi, cuối cùng báo hại căn nhà của bà thấp lè tè như cái hầm, cái hố dưới lòng đất. Mỗi khi mưa, nước dâng lên hàng thước, bà phải chế cái bè bằng mớ can nhựa lớn ràng dây lại mới chống chọi được với cảnh nước ngập.
Vừa dừng xe ở cửa, bà Ni đã nghe tiếng búa, đục gõ lạch cạch. Bà rùng mình. Nhớ lại một năm trước, vào đúng cái ngày trời xám ngoét, mưa sụt sùi, bà về nhà và thấy cảnh thằng con trai lớn đang ngồi gò lưng bên tủ sắt, tay đục, tay cưa. Nó như con chuột đang cố đục khoét cái tủ tiền của bà. Có năm trăm ngàn bạc, số tiền bà để dành phụ thằng Út đóng học phí. Bà hét toáng lên. Nó cũng chẳng vừa, cầm cây cưa khua khoáng trước mặt bà. Nó bảo bà im mồm không là nó cho chầu ông bà. Bà từng hai lần bị tai nạn giao thông, chết đi sống lại còn biết sợ gì cái chết. Bà cứ la toáng lên, luôn miệng chửi nó là thằng bất hiếu, thứ cô hồn các đẳng, thằng nghiện, thằng mất nhân tính… Rồi cái cưa quệt ngang cánh tay bà, máu nhuốm đỏ một vạt áo. Nó xanh mặt, quăng cái cưa xuống đất, chạy như chó trốn pháo.
Tối hôm ấy, thằng Út chạy về nhà báo tin anh Hai bị công an bắt. Nghe đâu nó lên cơn nghiện, trấn lột tiền của một đôi nam nữ ở gò đất trống sau khu nghĩa địa. Cái nơi ngày nhỏ, bà vẫn hay dẫn hai anh em nó đi nhặt bịch nilon, chai lọ, hóa ra khi lớn lên vẫn lại là nơi nó chọn để kiếm tiền. Nó đi tù. Bà không khóc. Có lẽ bà chẳng còn nước mắt để khóc cho nó. Hai tiền án, vài tiền sự, nó ra tù vào khám như cơm bữa. Mới lần đầu nó đi tù, bà còn đứng ngoài bức lưới mắt cáo, khóc rấm rứt, ruột gan lộn mèo. Ngày cũng như đêm, bà thơ thẩn như người mất hồn. Nhưng dần dà, bà cũng quen. Bà có lo, có buồn nhưng không còn hoảng sợ như trước nữa.
Bà bấm bụng, đi lại cửa sổ, đưa một con mắt qua khe hở. Trong góc nhà, thằng Út đang đóng lại cái ghế gỗ. Mấy bữa trước, hai mẹ con ngồi ăn cơm. Nó thấy cái ghế của mẹ lúc lắc chân, nó bảo để nó sửa lại cho chắc chắn. Mẹ lớn tuổi lại bị cao huyết áp, té ngã nguy hiểm. Bà Ni nhìn cái dáng gầy gò, mái tóc xoăn lù xù trước mặt thằng con Út sao mà giống anh Hai nó đến lạ. Ai cũng bảo hai anh em nó như sinh đôi. Ngày nhỏ đi đâu, các cô, dì chú bác cũng giành nhau ẵm bồng. Những ngày hè oi bức, hai má tụi nó ửng hồng, phúng phính như hai con búp bê. Bà cứ nhớ mãi cái khoảnh khắc đáng yêu, dễ thương của chúng và đôi lần thầm ước phải chi chúng nhỏ mãi.
- Sao má không vô nhà mà đứng ngoài đó chi?
Thằng Út hỏi, thoáng chút ngạc nhiên khi thấy bà Ni thập thò ngoài cửa.
- Phải chi thằng anh Hai cũng ngoan như mày cho tao đỡ khổ.
Bà Ni dứt lời, thở hắt một hơi. Tự dưng Út dừng đóng ghế, gương mặt trĩu buồn. Nó lẩn trốn ánh mắt của mẹ.
- Mẹ! Con cũng không ngoan đâu. Con…
Nói chưa hết câu, Út đi vội xuống bếp. Bà Ni nhìn theo, lắc đầu, không hiểu nổi thằng con Út nghĩ gì. Từ nhỏ đến lớn, nó chỉ chăm chăm vào sách vở, học giỏi nhưng không thích ai khen. Mỗi lần bà Ni khoe với hàng xóm, nó hay càm ràm: “Chê tốt hơn khen. Mẹ đừng có khen, con không thích đâu…”.
Bà Ni ngồi bần thần bên mâm cơm. Dạo gần đây thằng Út hay đi sớm về trễ. Bà chẳng biết nó làm gì. Một chữ bẻ đôi cũng không biết, con nói sao, bà nghe vậy. Bà chỉ nhớ mang máng nó biểu nó học đại học, ngành gì liên quan đến tính toán. Thằng con lớn đã hư như cái trứng ung. Giờ bà kiên trì ấp với hi vọng cái trứng còn lại sẽ nở ra một con gà xinh xắn, mạnh khỏe. Thằng Út sẽ làm rạng danh cho gia đình, dòng họ để hàng xóm không còn ai dám khinh dễ bà. Họ sẽ không còn nhắc đến bà với câu cửa miệng: “Bà xe ôm có thằng con nghiện…”. Bà chập chờn trong những giấc mơ do chính bà tô vẽ thì có tiếng xe đạp lọc cọc. Ai như thằng Út.
- Ai đây?
Bà Ni sững sờ khi thấy một đứa con gái ôm cái bụng khự nự, đứng nép mình sau lưng Út. Con bé độ 20 tuổi, người mỏng lét, da xanh xao. Vừa nghe con trai bảo: “Cho bạn gái con ở đây chờ ngày sinh…”. Bà Ni tựa cửa, chân tay bủn rủn, trán vã mồ hôi. Trời nghiêng đất ngả quanh mình, thằng con Út mà bà dày công chăm sóc và hi vọng. Cái trứng cuối cùng lẽ nào cũng bị ung. Hai hàm răng bà khít lại, hai mắt bà xốn như ai vắt chanh vào, nước mắt không chảy được chỉ thấy toàn thân choáng váng, người chực ngã sấp, ngả ngửa.
- Kiếp trước tao đâm trâu, chém chó hay sao mà ông trời quả báo. Kiếp này tao khổ vầy nè.
Bà quăng đôi đũa xuống mâm cơm. Út và bạn gái cũng dừng ăn. Cả hai cúi mặt xuống mâm, nín lặng. Bà Ni ra quán, xách về một chai rượu. Bà vừa uống, vừa chửi. Thằng Út đi ra, đi vào, mặt nó ủ rũ. Hai đứa bàn tán, nói gì đó rì rầm với nhau. Lát sau, bà thấy con nhỏ sửa soạn quần áo, bỏ vào ba lô.
- Nếu má không thích Hân, con dẫn cô ấy đi chỗ khác tìm nhà trọ.
Thằng Út lí nhí. Mặt bà Ni đỏ bừng. Có chai rượu tí tẹo, bà không hề say, chỉ thấy tai ù ù.
- Không đi đâu hết. Ở đây có rau ăn rau, có cháo ăn cháo.
Giọng bà ngọng nghịu như người ngậm thức ăn trào miệng. Con gái bụng mang dạ chửa sắp đến ngày sinh nở, quê ở xa, không có người thân thích, biết nương tựa vào ai khi chuyển dạ.
Từ hôm ấy, hàng xóm thấy cánh cửa nhà bà luôn khép kín. Người ta cũng thấy bà Ni ít nói, ít cười hơn. Cả ngày lẫn đêm, bà cặm mặt ngoài đường, đôi mắt lúc nào cũng đỏ ngầu, chẳng biết vì bụi hay vì khóc. Mỗi lần chạy thêm được cuốc xe, bà dồn tiền mua thức ăn, sữa sùng về cho cô con dâu hờ.
- Phải ăn mới có sức mà sinh nở. Ngày tui có thai thằng Út, mỗi lần thèm món gì mà không có tiền mua ăn là ngồi khóc ngon ơ. Giờ cô thèm gì thì cứ ăn, đừng có nhịn, mai mốt con nó không biết ăn. Tội nghiệp nó.
Bà Ni căn dặn. Con nhỏ khẽ gật đầu, tay vân vê cái bụng tròn như quả bí ngô. Bà Ni nhìn con bé, vừa giận vừa thương. Từ ngày người yêu có thai, Út cũng không còn thảnh thơi với con chữ. Cứ sau giờ học, nó chạy đôn đáo xin việc làm thêm, từ rửa xe đến chà bô, bốc vác… Ai thuê gì làm nấy. Cái thằng được cái siêng mà có trách nhiệm nên bà Ni cũng bớt lo.
Bà nhìn căn nhà thấp lè tè dưới lòng đất, dự định để bảng bán nhà, gom góp ít tiền vốn cho vợ Út buôn bán. Bà sợ khi đứa bé chào đời, hai vợ chồng Út sẽ khổ. Cả hai đều chưa ra trường, không có việc làm, lấy gì mà nuôi con. Bà chưa kịp nói ý định ấy ra vì còn chần chừ dò ý bụng dạ các con. Dù chưa cưới xin nhưng trong lòng bà đã nhận con bé làm dâu con trong nhà.
Ngày con nhỏ đau bụng chuyển dạ, khóc than dậy trời. Thằng Út run lập cập. Nó đứng lóng ngóng trong góc nhà, không biết làm gì. Bà Ni tức tốc lấy xe, chở con bé vào bệnh viện. Hàng giờ oằn mình chống chọi với cơn đau, cuối cùng con bé cũng sinh được một thằng cu kháu khỉnh. Trước ngày xuất viện, chẳng hiểu sao con nhỏ cứ nhìn bà Ni chằm chằm. Nó luôn miệng dặn dò: “Má ơi! Má nhớ thương thằng bé nghen má”. Bà Ni phát bực, mặt càu cạu. “Nó là cháu tui, không thương nó chứ thương ai”. Con bé nựng nịu con, cười mà như mếu. “Nội thương con đó. Con cũng phải thương nội nghen”. Bà Ni còn tưởng con bé học thói nịnh nọt nhưng mà nghe nó nói, không hiểu sao bà cũng thấy mát lòng, mát dạ.
Không ngờ nửa đêm, con nhỏ nhờ bà Ni bồng cháu giúp, lấy cớ đi vệ sinh rồi đi luôn không trở lại. Không có mẩu giấy nào nhắn nhủ, nó bỏ luôn cái sim điện thoại. Thằng Út nghe tin vợ “hờ” đi mất, cả ngày lẫn đêm, nó ra ngẩn vào ngơ, mặt con vuông tròn ra sao nó cũng không dòm đến. Bà Ni hỏi dò địa chỉ nhà bạn gái, thằng Út lắc đầu, mắt đỏ hoe. “Tụi con quen trên mạng… con còn chưa kịp về nhà cổ”. Bà Ni muốn rụng rời. Đúng là tình yêu của tụi nhỏ thời công nghệ, chỉ cần thay sim điện thoại là biền biệt nhau, một đời tìm kiếm cũng không ra.
Đôi lần bà chột dạ, nghĩ quẩn thằng bé không phải là cháu ruột của bà. Con gái thời nay dễ dãi, ai biết có phải con của thằng Út hay không? Xe ôm ngày càng ế ẩm, tiền sữa sùng, tã lót tăng vùn vụt, một mình bà gồng gánh. Căn bệnh thoái hóa khớp hành hạ, nhiều hôm bà chạy xe mà nước mắt ứa ra. Từ ngày con nhỏ bỏ đi, thằng Út cũng chẳng ngó ngàng gì đến con, nó cứ lầm lũi đi về như một cái bóng.
Dại gì mà nuôi con cho thiên hạ. Bà nhen nhúm ý nghĩ đưa thằng bé vào cô nhi viện. Nhưng bà lại không đành. Mỗi lần ngó thằng con nằm ngủ, cái miệng con con chúm chím, hồng hào, hàng lông mi dài vút như thằng Út, bà lại thương đứt ruột. Bỏ thì thương, vương thì tội, bà năm lần bảy lượt ẵm thằng nhỏ lảng vảng qua trước cửa chùa rồi không đành lòng lại ẵm cháu về. Thôi thì nó sinh ra ở nhà bà, xem như bà nợ nó. Mà ở đời đã nợ thì phải trả. Bà bấm bụng nuôi cháu và bỏ hẳn ý định bỏ rơi thằng bé.
- Sao dạo này không thấy mày đi học?
Một buổi sáng, bà lau cái hộc tủ và phát hiện ra số sách vở trong tủ Út không còn.
- Học làm gì. Học cũng đâu có giàu lên được.
Út trả lời cộc cằn. Không chờ mẹ nói đến tiếng thứ hai, thằng nhỏ lủi thủi đi khỏi nhà. Ngày nào, từ mờ sáng đến đêm khuya, nó đều ở ngoài đường, có hôm 1-2 giờ đêm mới về nhà. Mà lúc nào cũng về trong tình trạng ngập ngụa hơi men. Thi thoảng chạy xe qua bến cảng, bà hay nghe người quen xì xào con bà bốc xếp trong đó. Có khi họ lại rỉ vào tai bà chuyện Út hay lê la quán nhậu vỉa hè, có lần gây gổ, đánh nhau ì xèo ngoài quán. Nói chung mỗi ngày, bà toàn nghe những tin xấu về Út. Người ta thương cho số phận hẩm hiu của bà. Có hai thằng con trai, đứa nào cũng đẹp trai, cao ráo, thông minh nhưng đứa nào cũng sớm lầm đường lạc lối. Thằng lớn nghỉ học sớm, dính vào xì ke ma túy, giờ đến thằng nhỏ lại dây dưa với ma men. Họ ví con của bà như những quả bong bóng, lúc mới thổi lên thì căng đẹp nhưng chỉ chốc lát không nổ tan tác thì cũng xì xẹp, nhăn nheo. Càng nghĩ đến những lời ong tiếng ve, bà càng buồn. Bà nhìn thằng cháu, hai má hồng hồng, ngủ ngon như thiên thần trên võng, lại nhen nhúm hi vọng sau này nó sẽ nên người như bà từng hi vọng vào cha nó. Giọng bà hát ru nghe nẫu ruột.
“Ầu ơ … ví dầu
Cầu ván đóng đinh
Cầu treo lắc lẻo
Gập ghềnh khó qua…”
N.N (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét