Những ngày đầu mùa hạ, tôi lang thang dưới bóng mát của dòng suối quê nhà. Đi học xa nhà nên lâu rồi tôi mới được về thăm quê. Một cảm giác yên bình đến khó tả, cảm giác của những yêu thương nơi chôn nhau cắt rốn dưới lớp bụi của thời gian. Hình ảnh người mẹ khom lưng bắt ốc thật sự ăn sâu vào tâm trí tôi, hình ảnh thật xót xa làm lòng tôi nhói đau khó thốt nên lời: “mẹ ơi”!
Thông tin cá nhân: (VanDanViet) Quê quán: Tiên Phước – Quảng Nam
Hiện đang học tại lớp báo chí k13 CBC, Trường ĐH sư phạm – ĐH Đà Nẵng
Phone: 01686 642 109
_____
RỔ ỐC CỦA MẸ
Những ngày đầu mùa hạ, tôi lang thang dưới bóng mát của dòng suối quê nhà. Đi học xa nhà nên lâu rồi tôi mới được về thăm quê. Một cảm giác yên bình đến khó tả, cảm giác của những yêu thương nơi chôn nhau cắt rốn dưới lớp bụi của thời gian. Hình ảnh người mẹ khom lưng bắt ốc thật sự ăn sâu vào tâm trí tôi, hình ảnh thật xót xa làm lòng tôi nhói đau khó thốt nên lời: “mẹ ơi”!
Hồi ấy tôi rất chăm chỉ đèn sách với hi vọng thi đỗ vào đại học, dẫu biết rất khó khăn nhưng ước muốn biến ước mơ trở thành sự thực đang cháy bỏng trong tôi. Ngày ngày bên ánh đèn mờ “dùi mài kinh sử” để đáp lại tấm lòng mẹ cha, tôi nghĩ thế. Còn mẹ tôi hằng ngày vào rừng bắt ốc kiếm thêm tiền để tôi được ra thành phố ứng thí. Một tuần mẹ thường phải đi hai chuyến, mỗi chuyến thường mất ba đến bốn ngày. Nơi mẹ đến là nơi rừng sâu nước độc và dĩ nhiên là được bố tôi hộ tống. Hồi ấy mẹ tôi bắt ốc còn bố tôi tranh thủ bứt mây hoặc kiếm mật ong rừng. Cuối mùa luyện thi, trước ngày tôi ra thành phố, tôi đi cùng với bố mẹ tôi một chuyến. Leo bộ gần một ngày đường mới tới nơi, nuốt vội gói cơm nguội, mẹ tôi lao xuống dòng nước… Tiếng nước róc rách chảy làm lòng tôi lại thương mẹ, người mẹ suốt đời vì con. Mẹ bắt ốc cả đêm có khi đên mười hai giờ mới nghỉ ngơi trên chiếc võng bên túp lều che tạm trong rừng. Thức ăn khuya của mẹ là món cháo ốc, một món ăn thật mát ruột làm sao! Không hiểu sao qua những buổi ấy tôi thấy yêu rừng, yêu dòng suốt ngọt lành của quê hương. Dòng suối lạnh buốt dưới bầu trời đêm nơi rừng sâu cũng không cản nỗi bước chân mẹ. Mẹ tôi bắt ốc siêu giỏi, chỉ cần bắt một vòng ngược lên và xuôi xuống một lần nữa là đủ để nuôi sống những đứa con nhỏ dại đang mong chờ ở nhà. Những món quà từ rừng già thật đặc biệt nếu chúng tôi biết yêu quí và giữ gìn, mẹ thường nói với các con mình như thế. Mẹ cả đời mò cua bắt ốc nhưng mẹ chưa từng nghĩ sẽ dùng “điện” để bắt cá. Dòng suối hiền hoà cho chúng tôi rất nhiều thứ, ngoài con ốc con cua còn có những cánh đồng lúa xanh tươi dưới chân núi, những dòng nước mát rượi thổi trong những ngày hè oi bức, những con thác tuyệt đẹp với bao điều bí ẩn… Hồi ấy nhờ những chuyến bắt ốc mà tôi có đủ kinh phí dự thi và trở thành chàng sinh viên như ngày hôm nay. Tôi thầm cảm ơn mẹ, cảm ơn dòng suối ngọt ngào từ mạch nguồn quê hương. Nằm tựa lưng bên phiến đá nghe tiếng nước chảy tựa như lời yêu thương mà mẹ gởi trao cho tôi. Dẫu cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng con hứa sẽ cố gắng vượt qua để thưởng thức chén cháo ốc thơm lừng của mẹ, mẹ ơi!
HOA NGŨ SẮC
Tôi còn nhớ, nhớ rất rõ những mùa hoa cỏ dại quê tôi. Hoa của hương đồng cỏ nội nhưng lại tràn ngập tình yêu và sắc màu. Đám trẻ con của đồng quê luôn thích thú với những mùa hoa mọc đầy ruộng đồng xóm nhỏ. Hoa ngũ sắc đã đi sâu vào trái tim tôi cho một thời thơ dại.
Những bông hoa ngũ sắc rực rỡ giăng khắp nơi đủ làm rực rỡ một góc trời. Tôi yêu hoa ngũ sắc bởi vẻ đẹp đầy quyến rũ với sự kết hợp màu sắc rất hài hoà của tự nhiên. Thiên nhiên luôn làm lòng ta thổn thức và vẻ đẹp ấp ủ nuôi dưỡng tôi những mộng tưởng thật sự tốt đẹp. Hoa ngũ sắc nhanh tàn bởi sự mỏng manh trước gió, chỉ cần một tác động nhẹ những cánh hoa sẽ lần lượt rơi xuống. Loài hoa của sự nâng niu. Tôi chăm chút từng đoá hoa bởi vì hoa gắn kết trái tim của lũ trẻ quê tôi. Niềm thao thức bắt nguồn từ hoa tự nhiên như sự hoang dại vốn có.
Có lẽ vì thế mà người quê rất mộc mạc, họ yêu quý những thứ tưởng chừng như đơn giản nhưng lại chứa đựng biết bao say mê về lòng yêu thương. Sự gắn kết nhỏ nhoi với những mùa hoa đã cho tôi biết thiên nhiên quê hương tươi đẹp như thế nào, đẹp từ những bông hoa dại trước ngõ trước thềm.
Từ lâu tôi đã có thói quen ngắm các loài hoa của quê hương. Hoa ngũ sắc luôn đẹp chứa đựng ấn tượng mạnh nhất trong tâm trí tôi. Không có gai như hoa hồng nhưng cũng không thể đụng chạm. Một loài hoa chỉ để ngắm, phải nhẹ nhàng với nó nếu muốn ngắm cái đẹp được lâu. Có nhiều cái để nhớ để thương nhưng tình yêu của tôi đối với hoa ngũ sắc thật sự đặc biệt không chỉ gắn liền với tuổi thơ mà nó là một chùm kí ức dài, rất dài…
QUẠT MO CỦA BÀ
Phố Đà thành giữa trưa hè nắng gắt. Mất điện. Không khí oi ả đến ngột thở. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng bước chân dồn dập trong vòng quay vội vã của cuộc sống. Thật sự khiến con người ta oi bức, mệt mỏi. Cầm quạt giấy phe phẩy để đẩy lùi cái nóng mà lòng tôi lại day dứt nỗi nhớ nhà da diết, từ sâu trong tâm can.
Hồi ấy, cả bây giờ, nhà bà không có điện. Cái nóng của mùa hạ làm lòng tôi nhớ bà day dứt, nhớ cái quạt mo của bà lúc ban trưa. Bà có thói quen lượm tò mo về để làm tàu chổi quét nhà, rồi làm gàu múc nước, làm cơi đựng trầu… và tôi đặc biệt nhớ những kỉ niệm về cái quạt mo của bà. Chỉ cần cái tò mo còn nguyên vẹn rồi cắt xén vài lần là có cái quạt mo hoàn chỉnh. Cái quạt của tuổi thơ chân chất, giản dị. Những cái quạt đơn sơ đã gắn bó với bà suốt một đời. Có lẽ vì thế mà bà luôn điềm tĩnh, dù nghèo khổ nhưng vẫn có lòng thương người. Từng cơn gió Lào như hắt vào mặt đứa cháu thơ dại, nóng ran. Trong khu vườn đầy bóng mát, rộn rã tiếng chim kêu, bà mắc thêm cái võng ru đứa cháu chìm vào giấc ngủ bình yên. Nhớ làm sao làn gió mát từ tay bà, từ cái quạt mo thân thương! Quạt mo ấm áp xoa dịu lòng người, xoa dịu cái nóng như thiêu như đốt. Rồi bà lại kể những câu chuyện cổ tích thấm đẫm đức tính nhân sinh. Đứa cháu ngủ rồi mà còn đọng lại những mảnh rời yêu thương từ những câu chuyện bà muốn răn dạy cho cháu, mững mẩu chuyện bà đúc kết suốt cả một đời. Làm sao cháu quên được bàn tay nhăn nheo gầy gò của bà tràn đầy hơi ấm. Thưở nhỏ, cháu hay nghịch rồi phá cái quạt mo bà gìn giữ từng ngày. Lời bà la rầy cứ vang vọng trong tim: “Của bố mày, mới làm cái quạt ngon lại cầm lên cầm xuống phá của bà”. Thế rồi, bà bưng lên khi nồi củ khoai lang nướng, khi rổ hột mít luộc đãi đứa cháu. Những món ăn dân giã đong đầy tấm lòng mà có lẽ suốt cuộc đời này cháu không thể quên được, bà ạ! Kí ức tuổi thơ của cháu luôn đong đầy từ cái nóng gay gắt nhưng tràn yêu thương đầy của bà…
Giờ cháu có đi xa, cháu vẫn mãi nhớ. Cái quạt mo giản dị thổi mát tâm hồn đứa cháu nhỏ. Cháu luôn trân trọng từng kỉ vật tuổi thơ chan chứa hình ảnh tươi đẹp của tuổi ấu thơ, thật ấm lòng làm sao! Trong những lần về quê, đứa cháu vẫn muốn sà vào lòng bà, nghe bà kể chuyện, cảm nhận từng làn gió dịu nhẹ toả ra từ chiếc mo của bà. Cái nắng của mùa hạ như dần được đẩy lùi trong tâm thức đứa cháu nhỏ.
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Quảng Nam ngày 06.6.2015
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet Khi Trích Đăng Lại. _______________________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét