Đã lâu rồi, tay lạc mất bàn tay
Gió choàng qua đôi vai gầy lạnh buốt
Hoàng hôn rơi, bóng mong manh gầy guộc
Đêm chong đèn, nuốt vội nỗi cô đơn.
Mái ấm gia đình, còn hạnh phúc nào hơn
Mải mê chi với từng cơn gió lạ
Chỉ thoảng qua trong phút giây vội vã
Để hoang tàn rớt lại suốt trăm năm.
Bàn tay xưa vẫn thương nhớ âm thầm
Đợi bàn tay sẽ quay về sưởi ấm
Mảnh trăng tròn hai ta cùng nhau ngắm
Mặc cuộc đời dông bão cứ giăng giăng.
M.L (Tây Ninh)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét