Giếng quê
Gáo dừa mỗi gáo một hơi
Giếng quê tôi uống mấy đời vẫn trong
Như khúc nôi mãi ngọt lòng
Tự ngàn xưa đến vô cùng mai sau.
Trăng ngân giếng ngọc dãi dầu
Bên thềm ngã bóng cau trầu lặng soi
Tổ tiên còn mãi trong tôi
Mạch ngầm của đất nuôi người chân quê.
Đi đâu lòng cũng muốn về
Để thương nắng sớm để mê trời chiều
Giếng sâu giếng cạn bao nhiêu
Đã trong tận đáy thương yêu tận lòng
HẠT PHÙ SA
Biển bên chiều mênh mông
Khi một mình mong đợi
Trời thêm cao vời vợi
Khi một mình xa trông.
Đá ngập lòng lặng im
Khi một mình lẻ bóng
Vầng trăng ngân xa vọng
Khi một mình trầm tư.
Theo suối nguồn về xuôi
Theo dòng sông ra biển
Khi một mình trong tôi
Hạt phù sa lắng đọng.
08/2006
Tiếng ru
Mẹ già một nắng hai sương
Con nghe suối đổ vui buồn bạc phơ
Chắt chiu từ thưở còn thơ
Mẹ cho con tiếng ầu ơ… ở đời.
Mai sau mẹ khuất đi rồi
Trong con vắng một khoảng trời yêu thương
Đã từng tựa cửa sớm hôm
Mẹ ơi gió bấc mưa nguồn thấu tim.
Con về bên mẹ bình yên
Hàng dừa mát rượi nỗi niềm trẻ thơ
Dòng đời lắm lúc bơ vơ
Buồn buồn nhớ mẹ ầu ơ… ru hời.
P.A (Hội VHNT Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét