Thơ anh thả phía đông - nắng
Khát khao một chút ấm nồng
Cúi xuống chân người nằng nặng
Mệt nhoài sợi tóc hoàng hôn
Thơ anh rong về phía biển
Nghe lời sóng dội ngàn năm
Nỗi buồn dã tràng nguyên vẹn
Hải âu muộn cánh xuyên đêm
Thơ anh gặp em khẽ chạm
Buồn ơi, nuôi lớn con tim
Đôi mươi mới rồi đẹp lắm
Tàn phai vết xước yếu mềm
Thơ anh quay về năm tháng
Chong đèn đối bóng mòn đêm
Giật mình giọng ru xa vắng
Lắt lay nhịp võng tảo tần
Thơ anh không là nắng ấm
Cũng không dào dạt biển đêm…
Chỉ là giọt buồn tấm mẳn
Muộn màng trước Mẹ và Em!
N.M.D (Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét