Tự dưng
Em hóa dã quỳ
Cao nguyên tháng sáu
Lỡ thì mùa hoa
Chiều mưa
Phố núi nhạt nhòa
Nghiêng con dốc vắng
Người xa vô tình
Ầu ơ…
Trúc mọc đầu đình
Lời ru
Như nhắn gởi mình vào trong
Bao giờ
Về lại đồi thông
Ôm cao nguyên
Giữa mênh mông dã qùy?
Chừng như
Mỏi cánh chim di
Chừng như
Gió đã ôm ghì ngực thông
Chừng như
Tháng sáu phập phồng
Ta về nhặt lại
Tiếng lòng ngày đi
Không dưng
Lại nhớ dã quỳ!
KHÚC THÁNG SÁU
Tháng sáu
Ướt cơn mưa đầu mùa vội vã
Nắng trốn vào mây
Lá hé môi đón từng dòng hạ
Mắt phố tròn xoe
Quen lạ chùm bong bóng nước
Tháng sáu
Lũ ve chiều đi phượt
Thương nhánh phượng gầy đỏ mắt hạ chờ mong
Người qua bên tê sông
Còn nhớ người bên ni sông?
Bến thời gian lặng thầm đếm những mùa dông
Tháng sáu
Dòng lưu bút ngày ấy mực vẫn xanh
Nét chữ run run không chở hết phập phồng thanh xuân trong bầu ngực
Cuối ngã ba đường ve ngân rưng rức
Dáng bàn tay vẫy
Tiếng ve trầm, âm vực khúc vô thanh
Tháng sáu
Hàng phượng ngày ấy lá vẫn xanh
Hoa vẫn cháy hết mình mặc lũ ve chiều đi phượt
Vẫn cơn mưa đầu mùa, phố buồn loang loáng nước
Một góc sân trường
Có người về dốc ngược tuổi hoa niên
Huế 6/2015
LẠC CHIỀU PHỐ NÚI
Cớ chi mây xõa tóc chiều cho mái đời núi bạc?
Hoàng hôn nép vào câu hát
Tiễn đưa ngày
Bàn tay chạm đêm
Vớt trăng thượng huyền trong veo màu cổ tích
Cớ chi chiều nay lang thang?
Mưa gội trên những cánh rừng ngàn đời u tịch
Gội miền tâm thức
Dấu hài xưa quen lạ
Dốc vắng trôi ngày rong rêu
Cớ chi góc phố chiều phiến nhớ ai neo
Con đường dài sao chỉ một đoạn bàn chân lặp lại?
Lưng đồi uốn cong thì con gái
Hoàng hôn ngập ngừng
Vệt hắt cuối chân trời như nét sổ rưng rưng
Cớ chi cà phê chiều vắng khách
Ai thả từng giọt nhạc?
Tí tách rơi
Thung lũng xa
Chân ruộng bậc thang khúc khuỷu những phận đời!
Đại ngàn ơi
Ta thả vào em ngày mông muội
Chập chùng nhớ, chập chùng mây, lạc chiều phố núi
Giọt cà phê đếm tuổi
Bàn chân nào dong ruổi nợ đam mê?
S.H (Huế)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét