Nắng ngủ say trên nửa triền cỏ rối
Kệ mùa thu men lối cũ quay về
Chiều lắng nghe gió thì thầm thú tội
Ngỡ quên rồi giây phút ấy đam mê
Nắng đâu hay từ những ngày không nắng
Vần thơ se se lạnh... có ai màng.
Muốn so dây - khuôn nhạc toàn nốt lặng
Tiếng hát nào vụt tắt giữa thênh thang!
Nắng đâu hay bên này xâu nỗi nhớ
Mắt người xưa thao thức đếm vệt quầng
Từ bên đó bước qua mùa trăn trở...
Sợ đêm buồn - chiều gọi nắng... dửng dưng!
Mảnh trăng non cắt lòng mây vết đỏ
Nấp vào đâu phơi ráo giọt mưa buồn
Đêm rất ngắn nắng về không hỡi gió
Đợi đã mòn... đời nhạt quá... như sương.
08/12/2008
H.G (Tây Ninh)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét