Cây bút trẻ Vân Phi
ĐỨA CON OAN NGHIỆT
Từ khoảng đêm rỗ hoang qua vầng khói thuốc
bước chân liêu xiêu…
Đứa trẻ hư của tám năm về trước
là con
nay đã khác nhiều…
Mẹ à, thế gian này trập trùng cạm bẫy
có ai thương con bằng chính gia đình
Cha đã bỏ chúng ta đi với người đàn bà khác, mỗi đêm dưới ánh trăng non mẹ thầm khóc một mình
Con biết…
nhưng chỉ dám lặng thinh
dõi theo nỗi đau bủa vây trên xác thân mỏi mòn gầy guộc
Năm tháng mãi xót xa…
Mẹ từng bảo con rằng, hãy đối diện với tất cả những ký ức đã qua
đừng bao giờ dừng bước trước những nỗi đau bởi nó khiến ta khổ mãi
Thế tại sao mẹ… âm thầm dừng lại
chưa một lần dám khóc trước mặt con.
Ngày mẹ về với đất
vĩnh viễn nghỉ yên dưới nấm mộ sâu
Con không một giọt nước mắt
những gào xiết tâm can réo hú trong đầu
Con đi.
Đi mãi.
Biệt xứ…
Gởi những đau thương nằm lại
bên mộ cỏ người thân.
Tám năm, một kiếp phong trần
Giữa dòng đời nổi trôi cay đắng
Con vẫn là thằng bé lầm lì giữ những riêng tư thầm lặng
Chưa bao giờ khóc nổi mẹ ơi!
Những viên thuốc hồng hồng xanh xanh mung miên khói đời
Đốt cháy linh hồn con trong oan nghiệt
Con biết
Sau những giây phút thăng hoa mãnh liệt
là con đang tiến dần về với tàn tro
Phải làm sao đây mẹ à?
Hôm nay, con thấy một người phụ nữ đã khóc òa khi đứa con mình sống lại
sau cơn sốc thuốc quá liều
Những viên thuốc đỏ xanh kia
chẳng thể nào thay thế được những thương yêu
mà muôn ngàn người có lẽ sống cả đời cũng không bao giờ hiểu được
Con muốn trở về
là đứa trẻ của tám năm về trước
Con muốn trở về
để một lần được
ôm mẹ khóc thật to…
Tiếng Gọi
Con chưa sinh ra đã nhận bản án tử hình rồi mẹ ạ
Bởi tiếng gọi của Tử Thần nào có chừa một ai
AIDS, đã chảy trong dòng máu con từ thuở tượng hình hài
Nỗi hoang mang cấy mầm từ những người cha, người mẹ.
Tại sao, con phải bị như thế?
Khi tiếng khóc kia chẳng bật nổi nên lời
Mẹ ơi!
Ba ơi…
Sao lại mang con đến thế giới này như một cuộc rong chơi
Quá ngắn ngủi mà con chưa thể nào nhận diện…
Bản án tử hình ôi sao cay nghiệt
Khi chính con chẳng biết lỗi của mình
Con đã phạm tội gì, ba mẹ hỡi sao cứ lặng thinh?
Trái tim nhỏ bé đang từng ngày thoi thóp
Con vẫn chưa biết vầng trăng soi biển bạc
Hạt sương tụ ngưng trên lá ngô đồng
Con vẫn chưa biết sợi nắng mùa đông
Chắc mềm như tóc mẹ…
Con vẫn chưa biết cuộc đời mình như thế
Chưa sinh ra mà như đã chết rồi
Con thật sự không muốn biết ba mẹ ơi
Hãy để tháng năm ru chuỗi ngày thơ trẻ
Giá như hạnh phúc gia đình mình không bao giờ đổ vỡ
Bởi căn bệnh quái ác kia gieo rắc nỗi kinh hoàng
Để ba mẹ mỉm cười nắm lấy tay con
Dựng xây những niềm vui nhỏ bé
Thế giới ơi, nếu như có thể
Con muốn mãi mãi không chào đời và tận diệt với tiếng gọi Tử Thần kia…
Mười năm… lệ đắng một thời nổi nông
Mười năm ta chốn lao tù
Mười năm xa lánh bụi mù nhân gian
Mười năm từ thuở đi hoang
Sa vào tội lỗi, rắc oan nghiệt đời
Mười năm kẻ khóc, người cười
Ta say, thân nghiện rã vời tuổi son
Mười năm, kẻ mất người còn
Riêng ta đếm những mỏi mòn cô đơn
Mười năm… thôi những dỗi hờn
Buông dây oan nghiệt, giũ cơn đau đời
Mười năm, lệ đắng đôi môi
Giá như ta chẳng một thời nổi nông…
V.P (Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét