Chị tôi
Chi tôi xưa ở Trường Sơn
Một thời con gái vui buồn đã qua
Mắt môi lặng lẽ về già
Ruộng vườn ngõ trước heo gà ngõ sau.
Tình duyên chị có gì đâu
Gặp anh từ thưở ban đầu… vậy thôi
Chiến tranh tắt lửa lâu rồi
Chị tôi vẫn cứ lẻ loi một mình.
Chỉ còn ký ức lung linh
Chị đi qua ngõ trúc xinh năm nào
Chỉ còn những giấc chiêm bao
Có anh có cả ca dao hẹn hò.
Trầm tích
Kính tặng Mẹ Việt Namanh hùng
Tôi biết mẹ đã cạn dòng nước mắt
Tiễn biệt chồng tiễn biệt các con
Tuổi đôi mươi mẹ hóa nàng Tô Thị
Tóc pha sương mẹ tựa sớm khuya.
Chồng ở lại cùng núi rừng năm cũ
Các con không về sau đại thắng mùa xuân
Một mình mẹ với khói hương lặng lẽ
Ngả bóng buồn trầm tích phía sau lưng.
Mưa đầu nguồn trăm sông về với biển
Mẹ mấy lần nước mắt lặng về tim
Mẹ anh hùng như qua từng trận đánh
Chiến thắng quân thù qua những nỗi đau riêng.
Chiều qua nghĩa trang
Chiều tôi qua nghĩa trang
Thăm cha anh an nghỉ
Một thời chiến tranh khói lửa hiện về
Tiếng súng thường ngày (hồi nhỏ tôi nghe)
Nơi quê tôi biết bao người ngã xuống.
Những lúc công đồn
Phục kích quân thù bên bờ sông bờ ruộng
Những lúc “xông lên phá ấp diệt tề”
Quân dân một lòng bám chặc bờ tre
Du kích Cát Hanh làm quân thù khiếp sợ.
Những núi Núi Một núi Lườn Cày bao lần máu đổ
Ngã ba Chợ Gồm cầu Chuối Cống Chun
Ga Khánh Phước cầu Phù Ly bao chiến tích vẫn còn
Trong ký ức những người còn sống
Trong hôm nay và con cháu mai sau.
Chiến tranh một thời mất mát thương đau
Máu và nước mắt làm nên trang sử đỏ
Gởi lại cho đời sự dũng cảm hy sinh
Tô thắm quê hương đất nước thanh bình
Nén tâm hương giữa lòng tôi lặng lẽ
Thắp mỗi lần qua nghĩa trang.
05/2005
P.A (Hội VHNT Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét