CÂU THƠ - TÌNH BẠN
Chúng mình kết bạn với nhau khi còn trẻ lắm
Đất nước nghèo... những năm đánh giặc
Cũng như mọi người
ta phải chen nhau xếp hàng mỗi ngày
Để mua từng cân gạo, mớ rau...
Bữa cơm tương cà... hạt gạo cõng ngô, khoai
Nhưng có sao đâu
chẳng ai có một lời kêu ca, than vãn
Bởi ta tin, ta vẫn hằng tin
Sẽ có ngày mai tươi đẹp
ÔI! cái thành phố già nua của bạn và tôi
đã qua rất nhiều tan hoang đổ nát
ÔI! cái làng quê yên bình của bạn và tôi
đã qua rất nhiều sóng gió
Có năm lũ lụt triền miên
Lúa chết rũ trong bùn
Nước đồng chiêm... xói mòn đường tàu
Có những mùa hè khắc nghiệt
Nắng thiêu đốt những bãi bờ, ngô, mía, nương dâu
Nhưng chúng ta
không ai bỏ làng, bỏ phố mà đi
Ta thương những ngôi nhà thân thuộc nép vào nhau
Thương những bóng cây um tùm cổ thụ
Thương phố xá chưa có gì là đồ sộ
Nhưng trong mỗi con phố, ngôi làng
vẫn có vẻ đẹp riêng
Những vẻ đẹp thoáng buồn... nghiêm nghị
Những suy nghĩ của ta
thầm thì xen vào cơn gió
Đàm luận chuyện của muôn đời
Tình núi, tình sông, tình bạn, tình người.
Tình bạn của chúng ta
thắm thiết hơn dưới một mái trường
Vợi nỗi lo âu trước mỗi mùa thi
Gắn bó với nhau hơn trong quãng đời làm thợ
Thời đất nước chiến tranh, ta càng đùm bọc nhau hơn
Rồi có một ngày... nhiều người trong chúng ta lên đường nhập ngũ
Buổi chia tay - hướng về phương trời súng nổ
Kẻ ở, người đi, ta tặng nhau những món quà nho nhỏ
Mươi cánh tem thư
Mấy chục đồng tiền lẻ
Vài câu thơ chép trong cuốn sổ
"Chia tay rồi đấy nhỉ!
Nặng ba lô hay nặng tấm lòng"
Ngày tôi và các bạn từ mặt trận trở về
Đến thăm nhau
Nhắc câu thơ... một thời trai trẻ
Ta làm bạn với nhau... ngày đất nước gian nan
Năm tháng buồn vui, bao ngày xa vắng,
bụi thời gian nhuộm trắng mái đầu
Nhiều bạn không trở về
Tuổi thanh xuân ngủ yên trong lòng đất
Có người may mắn hơn
được trở về quê hương
Vẫn không bao giờ quên những những người bạn cũ
Dù đã khuất hay mặt mừng tay bắt
Ta vẫn mãi mãi là bạn tốt của nhau
Vẫn như những ngày xưa, đạn bom gian khổ
Vẫn như những ngày xưa sẻ chia, gắn bó
Trong câu thơ - Tình bạn buổi lên đường.
MƯA NGÂU
Tháng bảy đến rồi... sùi sụt mưa ngâu
Mưa bất chợt... mưa rồi lại nắng
Mưa giăng mắc phương trời em đằng đẵng
Đôi ta chờ nhau trong thương nhớ, cách xa
Ôi nhớ sao đôi mắt em xưa
Hiền dịu thế, đáng yêu đến thế.
Anh thầm nghĩ không bao giờ có thể
Sống xa em dù chỉ phút giây
Có thể nghịch lý chăng? Trên thế gian này
Người ta yêu nhau đến tột cùng yêu dấu
Vẫn phải sống xa nhau,
cõi lòng anh em có thấu.
Nhớ về em - nơi ấy, xa vời...
Phương trời em là vầng sáng sao mai
Em là ngôi sao Thần Vệ Nữ
Lung linh sáng - thanh cao và quyến rũ
Cuốn hồn anh về phía trời em
Anh từng viết những câu thơ
như biển cả, sóng cồn.
Trong thơ có tình anh nồng cháy
Anh từng viết những trang thơ như suối chảy.
Thơ có tình em xanh biếc ánh trăng
Anh đã đi qua những tháng những năm...
Hiểu số phận con người còn lận đận
Nên càng hiểu tình em sâu nặng
Nghiêng vào anh, nghiêng cả vào thơ
Bởi yêu em nên không có bao giờ
Thơ anh viết dáng hình em chẳng có
Không ánh mắt long lanh
không nụ cười rạng rỡ
Không tiếng em yêu trong sáng vô ngần
Anh yêu em như yêu non nước mây trời
Tình anh như nguồn sông chảy vào biển cả
Với tình em dịu một niềm thương nhớ
Nên tình đôi ta không thể có mưa ngâu.
HOÀI NIỆM THU
Hạ chiều vừa dứt tiếng ve
Đã nghe thấp thoáng Thu về Thu ơi!
Hình như có tiếng lá rơi
Lao xao... vương vấn những lời chia tay
Hình như thoáng chút heo may
Len vào trong lá, trong cây giọt buồn.
Cành khô, lá úa khắp vườn
Còn vương chút nắng đang vờn trong cây
gió se sẽ lạc vào mây
Để sương giăng đợi những ngày Thu sang
Qua rồi ngày Hạ chói chang
Nên yêu hơn sắc nắng vàng ngày Thu
Hạ đi - Thu tới giao mùa
Đoá Sen nở muộn ven hồ vẫn tươi
L.S (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét