Gã khật khưỡng đẩy cánh cổng đi vào sân. Trong nhà, ánh điện vàng rực. Gã gằn lên:
- Cái bóng đèn chết tiệt. Sao nó lại vàng thế này cơ chứ?
Vợ gã đang cho thằng Cún bú. Bốn đứa con gái đang ngồi giữa nhà. Chúng đang ăn thứ gì đó nhưng gã chẳng quan tâm. Gã nhìn trừng trừng mấy đứa con rồi quát:
- Chúng mày câm hết rồi à! Con với cái, thế có láo không! Đáng đánh quá!
Gã tiến về phía bốn đứa nhỏ giơ tay lên định đánh thì vợ gã lên tiếng:
- Bọn này láo, bố về mà không đứa nào thèm chào. - Gã gầm lên.
Mấy đứa nhỏ thấy vậy đồng thanh:
- Chúng nó chào đấy. - Vợ gã hất hàm.
- Láo toét! Đứng tận mặt mới thèm chào. Chúng mày là một lũ ăn hại!
- Thôi bớt nói đi. Mùi gì ghê quá! Khẽ cho thằng Cún ngủ chứ.
- Cún à. Bố yêu con! Trông thằng bé ngủ ngon như con lợn con ý nhỉ? Đáng yêu quá! – Nói xong, gã ghé sát hôn chùn chụt thằng bé.
- Yêu gì? Nó đang sốt đấy. Anh đưa tôi tiền mai mua thuốc cho nó.
- Đếch có tiền. Bảo mấy đứa đưa cho. - Gã nói mà không chớp mắt.
Vợ gã nhìn chồng trân trân, hàng mi từ từ cụp xuống. Chị quay mặt về phía bốn đứa con đang mải mê ăn bánh chưng.
- Hiền, lại mẹ bảo. Đứa con lớn ngừng ăn, đứng dậy đi về phía mẹ. Ba đứa còn lại vẫn hí húi bóc bánh.
- Con tắm cho các em chưa?
- Con chỉ tắm cho cái Tẹo và con thôi. Cái Tý với cái Mận không chịu tắm mẹ ạ.
- Hôm nay, bốn chị em con đi phơi nắng, bọn nó hôi lắm, thế mà không chịu tắm.
- Ừ, mẹ biết. Không tắm, ghẻ chúng nó mới biết sợ. Hôm nay… hôm nay, con xin được nhiều không? - Chị cảm thấy vô cùng xấu hổ khi hỏi con câu ấy.
- Hôm nay con xin được năm mươi tám nghìn mẹ ạ! Cái Hiền vui vẻ lôi ra nắm tiền lẻ đưa cho mẹ. Nó lại nói:
- Mẹ ơi, mẹ ăn bánh chưng không? Con cất một cái ở góc nhà. Tý mẹ ăn nhé!
Chị run run tay cầm tiền rồi khẽ gật đầu với con.
Con bé này, còn bé mà đã biết nghĩ đến mẹ rồi. Mỗi lần ăn bánh chưng, chị đều bị nóng cổ nhưng không ăn thì lấy sữa đâu cho thằng Cún bú. Chị đứng dậy đi vào buồng.
Vừa vào đến cửa buồng, mùi rượu đã sực lên. Chị mò mẫm, lay vai gã:
- Này, anh dậy đi. Ra ngoài kia cho thằng Cún còn ngủ. Mùi rượu nồng nặc thế này, nó tỉnh bây giờ.
Gã cựa mình, cất giọng lè nhè, phả đầy hơi rượu vào chị: - Tý nữa còn tuti. Thèm! - Dứt lời, gã chồm dậy hôn chị tới tấp. Chị bực mình đạp vào chân gã. Gã nảy người khựng lại.
- Thôi đi! Ra ngoài mà ngủ. Tôi còn phải trông con. Vẫn đang đau và ngứa. Đừng có dây vào tôi.
- Con hổ cái. Gã hậm hực tặc lưỡi vén tấm ri đô mỏng tang, thủng lỗ chỗ đi ra ngoài.
Chị dịu dàng cúi người đặt con xuống giường. Nó o oe khe khẽ rồi im, ngủ ngon lành. Chị mở điện thoại bật chế độ đèn pin tìm quần áo.
Hai đứa đã tắm sạch nằm với nhau trên giường cạnh bố. Hai đứa kia nằm dưới đất, mặt mũi lem luốc, thở phì phò. Ôi, những đứa con tội nghiệp của chị. Giá như chúng sinh ra ở cửa khác thì cuộc sống đã không khổ như thế này.
Cùng tuổi, con người ta được ăn sung mặc sướng, được nâng niu như hòn vàng hòn ngọc vậy mà con chị lại hồn nhiên dắt díu nhau đi ăn xin. Càng nhìn chúng, chân chị yếu đi díu vào nhau, đứng không vững, lồng ngực chị thắt lại. Chị cắn răng nuốt khan.
Chị vừa sinh được hơn một tuần, phải kiêng gió, kiêng nước… nên không làm gì được. Trước khi sinh, chị có tích được dăm cân gạo. Trưa nay là bữa cơm cuối cùng. Ngày mai, biết lấy gì cho con ăn?!
Tên phó cả bùng công trình, thế là chẳng ai được xu nào. Hơn tuần nay, chồng chị cứ lèm bèm chửi một mình. Chửi chán gã lại đi. Lúc về, người đầy mùi rượu.
Tiếng bụng kêu òng ọc khiến chị giật mình. À, có cái bánh chưng ở góc nhà. Chị đi về phía góc nhà, lật cái rổ lên. Bên dưới là một cái bánh chưng vuông, to hơn lòng bàn tay một chút. Chị vắt quần áo lên vai, tay cầm bánh, tay cầm ấm ra múc nước.
Củi cháy bập bùng, chị vội vàng ra ngoài. Chị vẫn nhớ lời mẹ nói: “Đàn bà ở cữ kiêng vào bếp”. Chị ngồi ở bàn uống nước ăn bánh, thi thoảng vào đẩy củi. Củi đượm nên nước reo nhanh. Chị cố gắng ăn nhanh cho hết cái bánh. Vừa hết bánh nước cũng sôi. Chị đổ nước ra chậu, thả xuống vài hạt muối trắng. Đợi nước nguội, chị nhúng khăn rồi lau khan.
Lau xong, chị bưng chậu nước đến lau mặt cho hai đứa con nằm dưới đất. Đúng là trẻ con. Mẹ lau mặt cho mà không biết. Làn da trắng mịn, phúng phính của bọn trẻ dần hiện ra khi khăn mặt đi qua. Cũng may, mấy đứa nhỏ có sức đề kháng tốt không ốm đau gì.
- Bố bảo nhé. Các con không cần phải mặc đồ đẹp, xấu và bẩn thì người ta mới thương. Các con mặc nốt hôm nay đi, mới được bốn ngày thôi. Mai bố giặt cho. Các con nhớ đi đến đâu cũng xin. Xin càng nhiều càng tốt. Nếu ai hỏi bố mẹ các cháu đâu thì cứ bảo là bố mẹ cháu chết rồi. Ai hỏi nhà cháu ở đâu thì bảo cháu ở xa lắm. Cháu đói nên phải đi xin.
- Cứ nói cháu xin là được cho hả bố? - Đứa con ba tuổi có đôi mắt đen láy, long lanh ôm cổ hỏi bố.
- Ừ, hôm qua bố bảo con rồi đấy. Gặp ai cũng cháu xin. Ai cho gì cũng nhận- Gã xoa đầu các con rồi đi về phía bàn uống nước, rút bao thuốc ra châm một điếu, nhả khói phì phèo. Mấy đứa trẻ líu ríu đi ra cửa, vừa đi vừa nô nhau cười khúc khích.
- Nói thế không thấy ngượng mồm à? - Chị bế con ra cửa buồng nói với chồng
- Ngượng gì? Hết cách rồi. Tôi vừa mua tý xôi. Ăn đi, lấy sữa cho con bú.
- Anh phải xin việc đi chứ. Ai đời, bố dạy con đi ăn xin mang tiền về nuôi bố nuôi mẹ. Bố mẹ sống sờ sờ thế này mà dạy con nói bố mẹ chết. Tôi phải ở cữ chứ không tôi đi làm rồi.
- Đừng có nói nhiều. Hiện tại, đấy là cách tốt nhất. Ở cữ thì cứ ở, đừng có mà ra gió. Hậu sản lại khổ đấy.
- Anh lấy tiền đâu mua xôi?
- Tiền dưới gối. Này, ở quán xôi, mụ Béo nói đêm qua mơ đề về 50. Cả quán đánh theo. Mụ Béo máu lắm! Mụ đánh hẳn 100 nghìn đấy. Tôi chỉ đánh 30 nghìn thôi. Tối nay về con 50 thì tha hồ... Mặt gã hớn hở đến đáng sợ.
- Điên à! Đừng có dây vào cờ bạc nữa. Vì cờ bạc mà anh tống mẹ con tôi vào cái nhà bé tý tẹo, bẩn thỉu này còn gì nữa. Thôi ngay cái mơ ước hão huyền ấy đi. Anh đi kiếm việc mà làm. Ở đời, làm ăn chân chính mới có phúc, mới sống được thôi. Làm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Đừng mong ăn của thiên hạ, không biết ai ăn của ai đâu. Tôi xin anh.
- Cô thì biết cái gì. Sắp đến ngày đóng tiền nhà rồi. Gạo cũng hết lấy gì bỏ vào nồi. Chỉ có đánh đề là nhanh có tiền nhất. Đàn bà biết cái gì. Gã nhả khỏi thuốc, dựa lưng vào tường rồi hả hê tận hưởng cảm giác lâng lâng.
- Vâng, con đàn bà này chưa làm mất nhà, chưa làm mất đất, chưa biết dạy con đi ăn xin. Chị cao giọng đầy chua chát.
- Tôi vả cô bây giờ. Câm cái giọng điệu đấy đi ngay. Điếc tai. Dọa xong, gã nhấc mông khỏi ghế đi ra cửa.
Số tiền kia, chị định dùng mua gạo. Cứ chống mắt lên mà xem, tối nay, ba mươi nghìn ấy sẽ cháy thành than cho mà xem.
Trời tối đã lâu mà chồng chị vẫn chưa về. Nếu đề về 50 thì chị sẽ bị mắng, nếu nó không về 50 thì chồng chị sẽ làm gì tiếp theo? Anh ta có chịu đi làm không? Lúc nào cũng thích con trai, con trai, ép chị sinh bằng được mới thôi.
Sinh ra một đống con lớn bé mà không nuôi nổi chúng nó. Thiên hạ đang nuôi con mình liệu có thể ngẩng mặt lên nhìn ai nữa. Mặc dù, gia đình chị chỉ đến đây ở trọ thì cũng có hàng xóm chứ. Bọn trẻ mới đi ăn xin từ hôm qua. Vài hôm nữa, mọi người cũng sẽ biết thôi. Lúc ấy… Chị phải ngăn việc này lại thôi.
Nhưng bọn trẻ không đi ăn xin lấy tiền đâu để đong gạo. Chiều nay, bọn trẻ xin được một nải chuối, bốn quả táo, nửa gói bánh quy và hơn 100 nghìn đồng. Cũng khá. Ngày mai, chị sẽ nhờ người mang gạo đến, các con sẽ có cơm ăn, không cần ăn đồ bố thí qua bữa nữa. Một giọt nước âm ấm rơi xuống tay chị.
Chị khóc nấc lên nghẹn ngào. Mấy năm trước, khi chị mới có đứa con đầu, chị đã biết tính chồng, vậy mà chị cứ nấn ná. Nghĩ cảnh bố mẹ ly dị chị lại xót xa thương con. Con ở với mẹ không có bố, ở với bố không có mẹ. Tội nghiệp lắm! Thế rồi, đứa thứ hai, đứa thứ ba cho đến thằng con thứ năm này. Tội nợ biết bao!
- Mẹ ơi, sao mẹ khóc? - Con gái lớn 6 tuổi níu áo hỏi thăm mẹ.
Mẹ không sao, vừa có con muỗi bay vào mắt mẹ. Mẹ cay mắt nên chảy nước mắt thôi con ạ.- Chị gạt nước mắt, cúi xuống nựng con.
- Mẹ ơi, hôm nay có người cho con một gói mỳ tôm. Mấy đứa cứ đòi ăn sống nhưng con bảo để dành cho mẹ. Mẹ còn cho em bú. Mẹ đói không? Con đi đun nước pha mỳ cho mẹ nhé! Giọng con bé thật trong trẻo, ngọt ngào! Nghe con nói, nước mắt chị trực trào ào ra. Chị ngửa mặt lên vờ dụi mắt.
Vừa hay, bố bọn trẻ về. Dáng đi tung tẩy có vẻ gã đang vui. Gã vác theo một tải nhỏ và thêm một túi nilong cầm tay. Mấy đứa con thấy bố về, chạy ào ra ôm chân, tíu tít chào bố.
- Nào các công chúa, bố mang gà quay về đây. Thịt nóng hổi, vừa ăn vừa thổi nào.- Gã chìa túi nilong nhẫy mỡ nặng thịt cho bọn trẻ. Bọn trẻ con sung sướng đón lấy túi thịt gà nhi nhao đòi ăn.
- Mẹ Cún lại đây. Em xem, nhiều gạo không. Anh bảo mà. Thế nào cũng trúng. Em lại còn không tin. Gã mừng quýnh nói với vợ.
- Lạ gì, mai lại hết thôi. Chị đáp lạnh te.
- Đừng trù ẻo anh chứ. Mẹ nó ở nhà khấn cho anh trúng đề đi. Mai anh quây thêm cả lô. Sáng nay, mụ Béo đánh con 38, tối về ba nháy. Tiếc quá! Mấy đứa kia, để thịt cho mẹ nữa nhé.
Bọn trẻ miệng bóng mỡ sung sướng quay lại dạ rất to. Đứa lớn vội vàng lấy cái bát con để thịt riêng cho mẹ. Nhìn cảnh tượng ấy, chị thấy lòng mình ấm lại. Tiếng khóc oe oe của thằng Cún khiến chị giật mình.
- Thằng bé này thấy các chị ăn cũng đòi hả?
Giá như, ngày nào bọn trẻ cũng được ăn ngon thì tốt biết mấy?
Chồng chị mặt sa sầm đi vào nhà. Vừa vào đến cửa, gã đá vào cánh cửa liên tiếp. Bọn trẻ con đang nô đùa vội im bặt. Chị biết mà, không sớm thì muộn giây phút này cũng đến. Gã đi thẳng đến chỗ bọn trẻ đang tái mặt vì sợ.
- Con Hiền ra đây. - Gã quát lớn.
Đứa con lớn run rẩy đi về phía bố.
- Hôm nay, mày xin được bao nhiêu tiền?
- Hôm nay, mưa nên ít bố ạ. Chị em con xin được 20 nghìn!
- Mày dám điêu với bố hả. Xin ở chợ mà chỉ được 20 nghìn thôi à? Chúng mày lười phải không? 20 nghìn cũng được. Đưa cả đây cho tao. - Gã vằn mắt ra lệnh.
- Con không đưa cho bố đâu. Con tích tiền để mua sách. Con muốn được đến trường học chữ để còn đọc sách, đọc truyện… Giọng con bé con 6 tuổi đầy cương quyết.
- Ô cái con này, mày lý sự với bố mày đấy à. Học hành để tính sau. Đưa đây cho bố. Mai bố đánh đề, bố lại mua thịt quay cho các con ăn. Nào, Hiền ngoan, đưa cho bố tiền nào. Hiền ngoan nhất nhà cơ mà. Gã dỗ dành con bé thật ngọt.
- Không, con không cho bố đánh đề. Hôm nay con đi xin tiền, có một bác bảo: “Bố cờ bạc đến mất nhà, giờ lại bắt con đi ăn xin. Nhục chưa, tội nghiệp quá”. Rồi bác ấy cho bọn con 5 nghìn và bốn quả chuối. Bác ấy nói xong còn bĩu môi. Mẹ chưa bao giờ bĩu môi như thế.
- Câm ngay! Đưa tiền đây không tao đánh cho tuốt xác bây giờ. Nói dứt lời, gã thọc tay vào túi quần con bé Hiền, con bé sợ hãi khóc thét lên. Mấy đứa em khóc i ỉ từ nãy, giờ tru tréo khóc theo chị.
Không ngờ gã lại táng tận lương tâm đến mức này. Sống như thế này đã là quá lắm rồi. Chị lao tới giật mạnh tay gã.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét